Chương 8: Người yêu bé nhỏ x Nghiên cứu sinh

**“Chẳng mấy khi cậu có mặt ở trường, mọi người muốn hẹn cậu chơi bóng cũng không được. Thế nào? Muốn đi chơi bóng cùng không?"

Tạ Quy Yến nhìn vào tin nhắn trong nhóm lớp, hơi ngạc nhiên.

Tạ Thâm Hải nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Tạ Quy Yến, cảm thấy cậu bạn thật đáng yêu: "Sao thế? Không tin vào mức độ nổi tiếng của mình trong lớp à?"

Tạ Quy Yến: "Đúng vậy, lâu rồi tôi không ở trường, cũng không tham gia hoạt động tập thể..." Sao mọi người vẫn nhiệt tình như thế?

"Có lẽ cậu sinh ra đã có tố chất của một ‘cục cưng’ của nhóm rồi." Tạ Thâm Hải chua chát nói.

Tạ Quy Yến suy nghĩ một chút, chỉnh lại giọng nói: "Thật vậy, từ nhỏ đến lớn tôi luôn có nhiều bạn bè." Chỉ là từ khi thích Hứa Ngôn Chúc, cậu không dành nhiều thời gian chơi với bạn bè nữa.

Tạ Thâm Hải nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Quy Yến mà thấy ghen tỵ, không biết phải nói gì: "...Ồ, tốt thôi. Đây đúng là người ngốc thì có phúc của người ngốc nhỉ."

Tạ Quy Yến liếc mắt nhìn Tạ Thâm Hải: "Tôi không ngốc, cậu mới ngốc."

Rất nhanh lớp đã sắp xếp thời gian tập luyện.

Mỗi ngày, Tạ Quy Yến đều dành 1-2 giờ để làm bạn nói chuyện bằng tiếng Anh, giúp mọi người luyện khẩu ngữ. Sau mỗi lần luyện xong, Tạ Quy Yến đều nhận được một túi kẹo. Tạ Quy Yến không biết tại sao sau khi kết thúc, mọi người luôn nhét vài viên kẹo cho cậu...

Thời gian trôi nhanh và cuối tuần lại đến.

Cuối tuần này, Tạ Quy Yến cũng phải giúp các bạn luyện tiếng Anh, vì vậy cậu đã nói thẳng với Hứa Ngôn Chúc rằng tuần này cũng không đến gặp anh.

Hứa Ngôn Chúc nhìn tin nhắn xong, lòng bỗng trĩu nặng.

Đây là lần đầu tiên Hứa Ngôn Chúc hai tuần liên tiếp không gặp Tạ Quy Yến.

"Anh định xin nghỉ à?" Cô gái cùng phòng thí nghiệm ngạc nhiên hỏi.

Hứa Ngôn Chúc: "Ừ."

"Hiếm khi thấy anh xin nghỉ đấy!"

"Có chút việc, cuối tuần này tôi không về. Cô giúp tôi để ý phòng thí nghiệm nhé, cảm ơn." Hứa Ngôn Chúc chỉnh lại áo blouse trắng, nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm.

Anh muốn đi gặp Tạ Quy Yến.

Anh muốn đến trường tìm cậu.

Hứa Ngôn Chúc nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của Tạ Quy Yến khi nhìn thấy mình, trong lòng mềm nhũn, bắt taxi đến trường cậu.

Dù mới chỉ đến trường của Tạ Quy Yến một hai lần, Hứa Ngôn Chúc vẫn nhớ rõ bố cục của trường.

Rất nhanh, anh đã tới phòng tự học dành riêng cho khoa mà Tạ Quy Yến đang theo học.

Nếu Tạ Quy Yến đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, chắc hẳn sẽ ở đây ôn tập, Hứa Ngôn Chúc nghĩ.

"Tạ Quy Yến? Cậu ấy không có ở đây." Người trong phòng tự học nói.

Hứa Ngôn Chúc ngẩn ra: "Ồ, cảm ơn. Vậy để tôi qua ký túc xá tìm cậu ấy."

Người đó nhìn Hứa Ngôn Chúc một lúc rồi nói: "Cậu ấy không ở ký túc xá đâu. Cậu ấy đang ở góc tiếng Anh dưới sân cỏ, cậu thử đến đó xem."

Góc tiếng Anh?

Hứa Ngôn Chúc có chút bối rối nhưng vẫn theo chỉ dẫn tới góc tiếng Anh.

Từ xa, anh đã có thể nhìn thấy Tạ Quy Yến đang được một đám đông vây quanh.

Giống như vầng trăng được các vì sao vây quanh.

Rất dễ nhận ra cậu từ cái nhìn đầu tiên.

Hứa Ngôn Chúc chậm rãi tiến lại gần.

Tạ Quy Yến đang trò chuyện bằng tiếng Anh với các bạn, nhưng sự xuất hiện nổi bật của Hứa Ngôn Chúc lập tức thu hút sự chú ý của cậu. Vừa nhìn thấy bóng dáng của Hứa Ngôn Chúc, Tạ Quy Yến ngay lập tức nhận ra anh.

Phản xạ có điều kiện lâu nay, Tạ Quy Yến nở một nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy Hứa Ngôn Chúc.

Các bạn đứng gần Tạ Quy Yến thấy cậu cười đều sửng sốt. Người đứng gần nhất trong lòng thầm hét lên: "Sao mình học văn không giỏi chứ, mình không biết khen gì cả! Nụ cười của Tạ Quy Yến giống như thiên thần, vừa ngọt ngào vừa ấm áp, lại còn phát sáng nữa."

Biểu cảm thay đổi của Tạ Quy Yến khiến nhiều người hướng ánh mắt về phía Hứa Ngôn Chúc.

Trời ơi! Người này vừa nhìn đã thấy không dễ tiếp cận!

Lạnh lùng, yên tĩnh, như một đóa hoa tuyết trên đỉnh núi cao. Khí chất này không giống với người trong trường. Nếu trường có người như vậy, chắc chắn đã nổi tiếng từ lâu rồi.

Mọi người vô thức nhường ra một lối cho Hứa Ngôn Chúc có thể đi đến bên Tạ Quy Yến.

Hứa Ngôn Chúc nhìn lối đi vừa được nhường, do dự một chút.

Tạ Quy Yến rất ngạc nhiên khi Hứa Ngôn Chúc tới, liền nói ngay: "Ở đây có một cái ghế, anh ngồi ở đây đợi em một lát nhé, em sắp xong rồi!"

Giọng của Tạ Quy Yến tràn đầy niềm vui.

Hứa Ngôn Chúc thả lỏng mày, bước tới bên cạnh Tạ Quy Yến ngồi xuống.

Thấy vậy, Tạ Quy Yến quay lại tiếp tục tập trung vào các bạn cùng lớp, tiếp tục trò chuyện bằng tiếng Anh. Phần lớn thời gian là các bạn nói, còn Tạ Quy Yến lắng nghe và đặt câu hỏi để hướng dẫn họ trả lời.

Những câu nói tiếng Anh của Tạ Quy Yến không quá dài, thời gian nói chuyện cũng không nhiều.

Nhưng Hứa Ngôn Chúc lại bị cuốn hút đến mức không thể rời mắt.

Thật êm tai.

Nghe Tạ Quy Yến nói chuyện giống như một sự thưởng thức, không lạ gì khi nhiều người vây quanh cậu. Hứa Ngôn Chúc chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói một lời.

Sau khi luyện cùng ba người bạn, buổi tập ngày hôm nay đã kết thúc.

"Giải tán thôi, hẹn gặp lại ngày mai." Tạ Quy Yến đứng lên, vẫy tay cho mọi người ra về. Khi mọi người đã rời đi, Tạ Quy Yến nắm lấy tay Hứa Ngôn Chúc.

Khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Hứa Ngôn Chúc, Tạ Quy Yến cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

— Chuyện yêu hay không yêu để nói sau, trước hết là tận hưởng đã.

Tạ Quy Yến tiến lại gần Hứa Ngôn Chúc, nói nhỏ vào tai anh: "Sao anh lại đột nhiên đến đây? Cũng không báo trước cho em một tiếng."

Hứa Ngôn Chúc nắm lấy tay Tạ Quy Yến, nói: "Anh đến để gặp em.”

Đôi mắt đen sáng của Tạ Quy Yến nhìn thẳng vào mắt Hứa Ngôn Chúc: "Có phải là anh nhớ em rồi không?"

Hứa Ngôn Chúc không tránh ánh mắt của Tạ Quy Yến, cũng nhìn thẳng vào cậu, trong ánh mắt chứa đựng sự chiếm hữu sâu sắc, anh nói khẽ: "Ừ, anh... nhớ em."

Trong khoảng dừng dài, chữ bị lược bớt mà Hứa Ngôn Chúc nói ra rất nhẹ và nhanh, nhưng Tạ Quy Yến đã nghe rõ.

Tạ Quy Yến lặng lẽ dùng ngón trỏ khẽ chạm vào lòng bàn tay của Hứa Ngôn Chúc, khiến tay anh ngứa ngáy.

Hứa Ngôn Chúc hỏi: "Hôm nay em ngủ ở ký túc xá à?"