Quyển 1 - Chương 5: Nhân vật chính hoài nghi dò xét, hôn nhau say đắm đùa nghịch đầṳ ѵú, bị vợ yêu cầu sinh hoạt đời sống vợ chồng (phần 2)
Nếu từ chối thì chẳng khác nào nói cho Lâm Tri Dịch biết cậu không phải là Tô Mộc ban đầu.
Nhưng nếu không từ chối, không phải cậu và Lâm Tri Dịch sẽ làm cái đó cái kia hả...
Tô Mộc bị cuốn vào mớ rối rắm.
""Anh nhớ em không có anh hoặc em trai sinh đôi, đúng không?"" Lâm Tri Dịch xoa xoa cánh môi như ngọc của Tô Mộc, giọng nói hơi khàn khàn, hai mắt nhìn thẳng vào mắt của Tô Mộc, trong giọng nói thật sự còn có chút hoài nghi.
Vẻ mặt Tô Mộc cứng ngắc, khi Lâm Tri Dịch cởϊ qυầи áo cho cậu, cậu cũng không dám lộn xộn nữa.
Giữa hai chuyện hại thì nên chọn cái ít hại hơn.
Cho dù cậu có phá hư cốt truyện một chút thì cũng không phạm vào tội chết, nhưng nếu cậu không đóng tốt vai nguyên chủ, còn bị nhân vật chính của thế giới này là Lâm Tri Dịch nhận ra, thế thì điều duy nhất đang chờ đợi cậu chính là bị hệ thống xóa sổ...
Đôi môi Tô Mộc khẽ run rẩy, nhưng khi Lâm Tri Dịch áp bàn tay lạnh như băng đó xuống, cậu phải cố nén nhịn để mình không né tránh.
Không, không thể né tránh...
Nếu như né tránh, nhỡ đâu Lâm Tri Dịch lại tiếp tục hỏi, hoặc là trực tiếp phơi bày thân phận của cậu thì làm sao?
Học sinh trung học trước giờ chưa từng trải qua loại chuyện này, cơ thể cứng đờ nằm trên giường, sắc mặt đỏ bừng, cắn môi thật chặt, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, Lâm Tri Dịch vốn chỉ muốn hù dọa Tô Mộc một chút thôi, không thật sự định làm gì, nhưng vẻ mặt cùng gương mặt đó nằm trên giường quá ngon miệng, không nhịn được mà muốn bắt nạt nhiều hơn.
Ngón tay linh hoạt cởi nút áo ngủ của Tô Mộc ra, Lâm Tri Dịch nhẹ nhàng vuốt ve yết hầu giữa cổ họng của Tô Mộc, nhiệt độ cơ thể ấm áp lan truyền qua làn da mỏng manh, Tô Mộc nhạy cảm run rẩy.
""Gọi anh."" Ánh mắt Lâm Tri Dịch mang theo nụ cười.
""Hả?... Thầy?"" Tô Mộc không rõ nên theo bản năng gọi là thầy Lâm Tri Dịch.
Động tác tay của Lâm Tri Dịch khẽ dừng một chút, sự thích thú hiện lên trong mắt, nhìn Tô Mộc: ""Gọi như vậy cũng không sai.""
""Ưʍ... A~"" Đầu ngón tay chậm rãi linh hoạt xoa nắn ngực Tô Mộc, ngón tay của anh vòng quanh núʍ ѵú, xoa bóp quầng vυ", thỉnh thoảng lại gãi lên đầṳ ѵú, Tô Mộc nhất thời như bị cái gì đó kí©h thí©ɧ mãnh liệt, lớn tiếng rêи ɾỉ.
""Thoải mái không?"" Lâm Tri Dịch dễ dàng bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Tô Mộc qua loa lắc đầu một cái, nhưng khi Lâm Tri Dịch giống như định rút tay lại thì cậu vô thức ưỡn ngực ra, đưa đầṳ ѵú nhạy cảm của mình đến tay Lâm Tri Dịch...
""Thích?"" Ánh mắt Lâm Tri Dịch mang theo nụ cười, chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại kia.
""Ư..."" Tô Mộc muốn nói tại sao người lớn lại hư hỏng như vậy, ép buộc cậu, bắt nạt cậu, còn...
Còn sờ nơi đó của cậu...
Nhưng tại sao đầṳ ѵú của đàn ông khi được sờ cũng cảm thấy thoải mái như vậy chứ?