Mời Tân Lang Lên Kiệu Hoa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Thuyvu115257 Beta: Michan Nàng đã chờ ở ngọn núi này mười mấy năm rồi. Mặc dù trong núi có thể chơi đùa thỏa thích, nhưng không thể cứ ở đây mãi, nàng chán lắm rồi, nàng muốn ra ngoài du ngoạn …
Xem Thêm

Chương 9
Nhận được thông báo Đường Nhụy lập tức vọt ra khỏi đại sảnh, đúng lúc hợp mặt cùng những người khác ở hành lang.

"Đại sư huynh, nghe nói Tam sư huynh trở lại có phải không?"

Dịch Mục Hành vuốt cằm, "Ta cũng vừa nhận được tin tức này."

"Ta nói tam sư đệ chắc chắn sẽ về, muội đừng hồi họp nữa." Nữ nhân chính là thích ngạc nhiên, Tưởng Kỳ bật cười nói. "Hắn mới không sẽ vì một nữ nhân, mà không cần chúng ta."

Nàng thở phào nhẹ nhõm, "Muội không nên hoài nghi tam sư huynh, huynh ấy cũng kính yêu sư phụ không thua gì chúng ta, vì danh dự phái Tung Sơn, huynh ấy tuyệt đối sẽ không có bất kì quan hệ nào với yêu nữ kia."

Đang đi ở đằng trước đột nhiên Dịch Mục Hành quay đầu lại liếc bọn họ một cái, ánh mắt hết sức quái dị.

Đường Nhụy cảm thấy là lạ. "Đại sư huynh, huynh làm sao vậy?"

"Tam sư đệ, đệ ấy. . . . . . Đệ ấy lần này trở về còn mang theo một vị khách khác."

Nàng lập tức đóng băng tại chỗ, thanh âm khẽ run hỏi: "Là ai?"

"Thám tử hồi báo nói là một vị cô nương." Dịch Mục Hành không nhẫn tâm nhìn nàng kinh hoảng thêm nói: "Nếu ta không đoán sai, theo lời sư muội nói vị kia chắc là Bạch cô nương."

Cằm Tưởng Kỳ rớt xuống.

"Tam sư đệ vậy mà dám mang nàng ta về đây, rốt cuộc trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì? Nàng ta là kẻ thù của chúng ta, sư phụ còn suýt nữa chết ở trên tay mẹ con các nàng, hắn sao có thể. . . . . ."

"Tại sao lại như vậy?" Đường Nhụy không tin kêu lên.

Dịch Mục Hành cũng nghĩ không ra giống như bọn họ.

"Ai nha! Thay vì chờ chúng ta cứ trực tiếp hỏi hắn chẳng phải sẽ biết."

Nói xong, Tưởng kỳ nện bước đi nhanh ra cửa.

Cứ như vậy ba chờ người ở bên ngoài sơn trang, chỉ thấy một chiếc xe ngựa trang bị đầy đủ rơm rạ chạy gần đến đây, sau đó dây cương bị kéo lại, một nam tử áo xanh nhảy xuống xe ngựa lộ ra gương mặt quen thuộc, chỉ là lúc này không cần dựa vào gậy trúc, hành động hoàn toàn lưu loát.

Từ Vương, có thể thấy được hai mắt hắn đã khôi phục ánh sáng.

Trong lòng mọi người không khỏi mừng rỡ, đang muốn tiến lên chúc mừng hắn, chỉ thấy Hoắc Húc Dương thanh toán cho ông lão lái xe một thỏi bạc vụn, sau đó duỗi hai cánh tay, ôm một cô nương áo trắng trên xe xuống.

Mặc dù không cố ý kéo dài lộ trình, nhưng bởi vì Bạch Linh Chi mệt nhọc khi đi xe ngựa mà có chút ủ rũ, chỉ có thể đem sức nặng toàn thân dựa vào hắn, bộ dáng nhu nhược quyến rũ không xương kia khiến cho những người ở đây lộ ra vẻ mặt khác nhau.

"Tam sư đệ!" Dịch Mục Hành gọi to.

Hoắc Húc Dương giương mắt nhìn lại, mặt tràn đầy ý cười, "Huynh là. . . . . . Đại sư huynh, đệ xem sư huynh vẫn giống như trước đây, không có gì thay đổi."

Hắn thật lòng chúc mừng, "Thật tốt quá!"

Trong lúc hai người mang lại không khí vui vẻ, thì máu nóng toàn thân Đường Nhụy đều dịch chuyển, thét chói tai. "Ngươi yêu nữ này còn có mặt mũi tới đây, Hiệp Khách trang chúng ta không chào đón ngươi." Không nghĩ tới nàng ta sẽ giật xuống khăn che mặt của Bạch Linh Chi, để lộ ra một dung mạo tuyệt sắc đủ để cho nam nhân thất thần, so sánh với Đường Nhụy mà nói, ngũ quan của nàng ta căn bản chỉ có thể coi là bình thường mà thôi.

Bạch Linh Chi cũng không cãi lại, chẳng qua là dựa vào trước ngực Hoắc Húc Dương nhẹ nhàng cười yếu ớt, phảng phất giống như hướng về phía nàng ta thị uy. Hừ, hừ! Ta chính là đến đó, thế nào? Nàng đắc ý thầm nghĩ.

"Không phải nhị sư huynh nói ngươi, tam sư đệ, ngươi, ngươi, sao ngươi có thể đem nàng về?" Tưởng Kỳ có chút kiêng kị nói, hắn không nghĩ tới dáng vẻ yêu nữ này lại đẹp như vậy, hại hắn không có ý tứ mắng lời thô tục ở trước mặt nàng.

Trong lòng Hoắc Húc Dương than nhẹ, "Mọi người đi vào trước rồi nói sau!"

Đối với bất kì chỉ trích gì, hắn đều bằng lòng đón nhận.

*****

Nàng không nghĩ sẽ nhanh như vậy có thể thấy được Sở Vân Cao, nhưng khi mọi người bước vào đại sảnh, liền cảm giác được cơ bắp toàn thân Hoắc Húc Dương lâm vào căng thẳng, lập tức liền đoán ra thân phận người này.

Bạch Linh Chi ngẩng cằm lên nhìn chằm chằm đối phương, không ngờ vừa thấy liền biết là đây là một người cứng rắng vô tình, cũ kĩ không biết thay đổi, trong nội tâm nàng giễu cợt nói, vì sắp đến chiến tranh, máu nóng toàn thân đã bắt đầu bốc cháy lên.

"Đồ nhi ra mắt sư phụ." Hoắc Húc Dương ôm quyền ấp úng nói.

Sở Vân Cao dùng ánh mắt hèn mọn liếc nhìn nữ tử bên người ái đồ, "Quả nhiên là nghiệt chủng do Ma Cơ sinh ra, giống như mẫu thân của nàng chỉ giỏi mê hoặc nam nhân."

"Hử!" Nàng thở dốc vì kinh ngạc, lửa giận nháy mắt tăng vọt. "Ông dựa vào cái gì nói ta như vậy? Nếu ta là nghiệt chủng, vậy ông là cái gì? Ông chính là lão già đáng chết chuyên môn chia rẽ nhân duyên người ta!"

Lông mày Hoắc Húc Dương khép lại, "Linh Chi, không được sỉ nhục sư phụ ta."

"Ông ấy mắng ta, chẳng lẽ ta không thể mắng lại sao?" Nàng không phục quát.

Tiếng nói hắn êm ái, "Dù nói thế nào, sư phụ ta cũng là trưởng bối, nàng nên tôn trọng người một chút, đừng quên nàng đã đáp ứng ta, hết thảy để cho ta xử lý."

Bạch Linh Chi ủy khuất đỏ mắt nói, "Nếu huynh lợi hại, vậy huynh nói với ông ta đi."

"Sư phụ, con. . . . . ." Hoắc Húc Dương cẩn thận từng câu nói thích hợp, mới chịu mở miệng, Sở Vân Cao liền lạnh lùng ngắt lời. "Hiệp Khách trang là Thánh Địa võ lâm chính đạo, tuyệt đối không cho phép tà ma ngoại đạo bước vào nửa bước, Húc Dương, đuổi nàng ra ngoài! Nếu con thay nàng biện hộ, chính là cãi lời sư phụ."

Hắn giống như nhớ lại, khuôn mặt tuấn tú rối rắm, "Sư phụ, mặc dù Linh Chi là nữ nhi của Ma Cơ, có lẽ đã từng phạm qua một số lỗi nho nhỏ. Nhưng, chưa từng thật sự tổn thương người khác, xin người đừng đem ân oán đời trước đổ lên người nàng, vậy sẽ không công bằng với nàng."

"Đúng, đúng!" Bạch Linh Chi dương dương đắc ý phụ họa.

Đường Nhụy chỉ ngón tay về phía nàng kêu gào, "Sư phụ ta và tam sư huynh nói chuyện, ngươi không được xen mồm vào."

Nàng nhăn chiếc mũi thanh tú, "Ngươi ghen tị ta?"

"Ngươi. . . . . ."

Dịch Mục Hành liếc mắt, "Sư muội, bình tĩnh một chút, chỗ này còn có sư phụ, chớ lắm mồm."

"Hừ!" Đường Nhụy nuốt tức giận trở về.

Sở Vân Cao trợn mắt nhìn, ngực kịch liệt phập phồng cao thấp, "Con lại còn thay nàng biện hộ, năm đó nếu không phải Ngũ Độc giáo ban tặng, sư tổ con còn có phần đông đệ tử phái Tung Sơn, cùng với rất nhiều hảo hán giang hồ cũng sẽ không rơi vào vận mệnh chết bất đắc kì tử, thù này không thể không báo!"

"Oan oan tương báo khi nào mới hết? Sư phụ, hung thủ thật sự đã không còn trên dương thế rồi, chẳng lẽ người còn muốn mẹ con các nàng tới đền mạng sao?" Lúc này Hoắc Húc Dương mới phát hiện cừu hận trong lòng sư phụ có bao nhiêu sâu đậm.

Hắn lạnh lùng cười, "Không sai, phụ trái tử hoàn (nợ cha con trả). Vi sư đang có ý định này."

Hoắc Húc Dương cực kì sợ hãi, đầu óc không ngừng vận chuyển, muốn tìm ra biện pháp vẹn cả đôi đường.

"Sư phụ, Linh Chi đã thay con nhận một chưởng, mới lấy được thuốc giải Huyền Âm chưởng, giải độc trên người sư phụ, xin sư phụ nể tình, không nên làm khó nàng."

"Tốt, muốn vi sư không làm khó nàng cũng được, chỉ cần từ nay về sau con và nàng đoạn tuyệt quan hệ, hoàn toàn quên mất nàng, thì con vẫn là đồ đệ tốt của sư phụ." Mục đích chủ yếu của Sở Vân Cao chính là muốn đồ đệ hồi tâm chuyển ý.

"Vi sư đem tất cả hy vọng ký thác vào trên người con."

"Sư phụ, con. . . . . ."

Ở sâu trong nội tâm Đường Nhụy còn mang một tia hi vọng ra sức khuyên, "Tam sư huynh, huynh nên nghe lời sư phụ nói..., không nên chọc lão nhân gia người tức giận."

"Sư muội nói đúng, tam sư đệ, tương lai phái Tung Sơn còn phải trông cậy vào đệ, đệ nên cân nhắc!" Dịch Mục Hành tự nhận võ học của mình kém hơn so với hắn, vứt bỏ tâm tư riêng, suy nghĩ vì đại cục.

Tưởng Kỳ cũng gia nhập hàng ngũ tẩy não. "Ta nói tam sư đệ, mặc dù bộ dạng nàng ta rất đẹp. Bất quá, nam nhân phải lấy sự nghiệp làm trọng, nếu vì nữ nhân mà vứt bỏ hết thảy thì không đáng rồi. Hiện tại cũng không lưu hành việc bỏ giang sơn thích mỹ nhân, cho nên ngươi đừng u mê đầu óc nữa. ﹂

Mọi người ngươi một lời, ta một câu, lại không lay động được quyết tâm kiên định của Hoắc Húc Dương.

"Xin sư phụ tha thứ, nếu đồ nhi thật sự vì tư lợi của bản thân mà phụ bạc nàng, vậy cũng không xứng đáng để trở thành chưởng môn phái Tung Sơn, lại càng không cần phải nói tương lai sau này thống lĩnh Ngũ Nhạc."

Bạch Linh Chi cảm động cho hắn một cái thật to ôm. "Hoắc đại ca, ta biết mắt mình không nhìn lầm người mà."

"Ngươi yêu nữ này thật là không biết xấu hổ, trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp với nam nhân." Đường Nhụy cực nhanh trổ tài võ mồm châm chọc nói.

Nàng khıêυ khí©h cười quyến rũ, "Hoắc đại ca đã không để ý rồi, người ở đằng kia tên gì."

Đường Nhụy làm bộ muốn xông lên lý luận với nàng, lại bị hai vị sư huynh bên cạnh kéo trở về. "Các huynh không cần ngăn cản muội, muội không thể không giáo huấn nữ nhân vô sỉ này!"

"Có sư phụ ở đây, không được làm càn." Dịch Mục Hành dùng uy nghiêm của một đại sư huynh nói, mới khiến cho nàng biết khó mà lui.

Sở Vân Cao cười lạnh hai tiếng, "Xem ra con đã bị yêu nữ này mê rồi, có lẽ ngay cả mình họ gì cũng không nhớ, lại càng không nhớ được mười năm trước là ai đã hại hai mắt mình mù, là ai khiến cho con vì muốn học giỏi một bộ kiếm pháp, mà phải bị thương rất nhiều lần trong bóng tối, còn bị người khác nhạo báng ở sau lưng, không thể không vụиɠ ŧяộʍ rơi nước mắt, những khó khăn cùng đau khổ kia con đã quên toàn bộ sao?"

Khuôn mặt tuấn tú Hoắc Húc Dương suy sụp. "Sư phụ lời này là có ý gì?"

Rõ ràng cảm nhận được thân hình nam tính mình đang ôm phúc chốc cứng đờ, Bạch Linh Chi trong lòng hô to không ổn, lần này xong rồi, nàng không mong muốn để cho hắn biết chuyện, đều là tại lão già đáng bị gϊếŧ chết ngàn đao này nói ra.

"Con còn nhớ vào một đêm trước đây có hai mẹ con xuất hiện không?" Sở Vân Cao hừ một tiếng, "Chính là đêm hôm đó, Ma Cơ dùng Huyền Âm chưởng đánh ta một chưởng, mà đôi mắt của con cũng bị nữ nhi của nàng vẫy độc phấn. Từ đó về sau bị mù lòa, ngẫm lại mấy năm nay con chịu bao khổ sở, đều là do yêu nữ này làm hại, con còn muốn nàng sao?"

Hoắc Húc Dương giống như bị sét đánh, kinh sợ nhìn vẻ mặt chột dạ của Bạch Linh chi.

"Chuyện này. . . . . . Có thật không?"

Nàng không tự chủ sợ run cả người, "Hoắc, Hoắc đại ca, huynh trước hết không nên nổi giận, ta ──"

"Chỉ cần nói cho ta biết có phải thật vậy hay không?" Hắn quát.

Bạch Linh Chi kinh hãi nhảy một cái, có chút giận. "Huynh hung dữ cái gì? Không sai, năm đó do ta nhất thời ham chơi mới hại huynh trở thành người mù. Nhưng chính huynh cũng đã nói rồi, sẽ không trách cứ đứa nhỏ không hiểu chuyện năm đó. Bây giờ vì sao lại phát hỏa lớn như vậy?"

Sắc mặt hắn thoáng chốc càng khó nhìn. "Nàng lại còn có thể nói hợp tình hợp lý như vậy, chuyện này vì sao không sớm nói cho ta biết?"

"Người ta sợ huynh tức giận thôi! Dù sao ta cũng đã trị lành mắt cho huynh, bằng không huynh cho là lão thiên gia giúp huynh gặp được thầy thuốc tốt sao? Nếu như vậy cũng có thể coi như đã đền bù đi!" Nàng chột dạ lẩm bẩm.

Sắc mặt Hoắc Húc Dương tối đen. "Nàng. . . . . ."

"Hoắc đại ca, ta biết sai rồi! Đừng tức giận, đừng tức giận." Bạch Linh Chi vỗ về l*иg ngực của hắn trấn an.

Hắn lấy tay mềm của nàng xuống, hung hăng nhìn chằm chằm, "Nàng nên biết cuộc đời ta hận nhất chính là lừa gạt? Bởi vì nguyên do mắt ta không nhìn thấy. Cho nên, luôn hi vọng hai chúng ta có thể thẳng thắng với nhau, nàng có rất nhiều cơ hội có thể làm sáng tỏ với ta, vì sao còn muốn giấu diếm ta?"

"Ta, ta cho là đã không còn quan trọng rồi. . . . . ." Nàng ấp úng nói.

"Nàng nghĩ nó không quan trọng, nhưng đối với ta nó rất quan trọng." Hoắc Húc Dương đề cao âm lượng rống.

Bạch Linh Chi cũng tức giận. "Vậy huynh rốt cuộc muốn thế nào?"

"Vậy còn hỏi, ngươi hại tam sư huynh ta thảm như vậy, huynh ấy đương nhiên là quyết định không cần ngươi nữa rồi." Đường Nhụy đúng là mừng rỡ bỏ đá xuống giếng.

"Hoắc đại ca mới không thể nào không quan tâm ta, Hoắc đại ca, ta nói rất đúng phải không?" Nàng cười ngọt ngào một tiếng, tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay hắn, nhưng mà lại bị hắn tránh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi ngẩn ngơ, "Huynh, huynh thật sự vì loại chuyện nhỏ này mà không cần ta?" Nàng không nghĩ hắn sẽ hẹp hòi như vậy.

Hắn căm tức nhìn nàng, từng chữ từng chữ nói: "Ta chỉ là hy vọng nàng có thể thẳng thắn với ta."

Đường Nhụy lạnh lùng cười, "Tam sư huynh, đầu óc yêu nữ này luôn luôn tính kế hại người, căn bản không hiểu được ý nghĩa của hai chữ kia (ý nói là hai chữ “thẳng thắng”), may mắn huynh đúng lúc thấy rõ bộ mặt thật của nàng ta, sau này không cần phải lo lắng lại bị nàng ta xoay quanh đùa giỡn."

"Huynh. . . . . . Thật sự không cần ta?" Đôi mắt Bạch Linh Chi đỏ lên, ngang bướng hỏi lần nữa.

Sóng lưng Hoắc Húc Dương thẳng tắp cứng nhắc, vẻ mặt đau thương, "Ta cho là giữa chúng ta không có bí mật, không thể tưởng được nàng lại giấu diếm ta chuyện quan trọng như vậy, sao nàng không nghĩ đến cảm nhận của ta?"

"Nói tới nói lui, trong lòng huynh vẫn là hận ta đã hại huynh trở thành người mù có đúng hay không?" Đôi mắt nàng đầy lệ thu tay nhỏ bé về, từng bước lui về sau, mà hắn vẫn ở trong nỗi khϊếp sợ khi bị lừa gạt.

Nàng oán hận trừng hướng Sở Vân Cao. "Ngươi lão già đáng chết thật là bỉ ổi, bất quá chiêu này quả nhiên hữu dụng, hiện tại đã như ngươi mong muốn, Hoắc đại ca thật sự không cần ta."

Vẻ mặt Sở Vân Cao lạnh lùng ra lệnh. "Bắt nàng ta lại!"

"Dạ, sư phụ." Dịch Mục Hành và các sư huynh muội khác lập tức có động tác.

"Hoắc đại ca, huynh không phải đã nói mặc kệ phát sinh chuyện gì, huynh vẫn sẽ không bỏ mặt ta, vì sao?" Bạch Linh Chi vừa khóc vừa quát to, "Huynh gạt người, huynh mới phải là tên lừa gạt!"

Hắn không cần nàng?

Hoắc Húc Dương giật mình tỉnh lại, trong lòng suy nghĩ, hắn khi nào đã nói không cần nàng?

"Còn không mau bắt yêu nữ này!" Sở Vân Cao hét to.

"Sư phụ, người đã đáp ứng đồ nhi không làm khó dễ nàng." Hắn hoảng sợ kêu lên.

Sở Vân Cao lại hạ lệnh. "Bắt!"

Mọi người ở đây đồng thời ra tay muốn bắt Bạch Linh Chi, liền có vài bóng trắng mang hơi thở chết chóc bay vào từ bên ngoài, cản trở hành động của bọn họ, bất quá chỉ trong chớp mắt, những nữ tử áo trắng che mặt đã lần lượt đến bên người nàng.

"Tiểu thư, đừng sợ, chúng ta tới rồi." Kết Ngạnh nói.

Phù Linh quan sát sắc mặt trắng bệt của nàng, "Tiểu thư còn chịu đựng được không? Thuốc giải đã được điều chế rồi, phu nhân muốn chúng ta tới đón tiểu thư."

"Ta. . . . . . Khụ. . . . . ." Mở miệng muốn nói, đột nhiên một dòng máu tươi cấp bách trào ra.

"Linh Chi!" Hoắc Húc Dương dưới tình thế cấp bách tiến lên.

Sắc mặt nàng đau thương, "Không được lại đây! Nếu không cần ta, thì. . . . . . Không cần giả bộ quan tâm ta . . . . . . Nhìn ghê tởm lắm. . . . . . Nhương Hà, ta muốn về nhà."

Nhương Hà nâng đỡ thân thể run rẩy của nàng, "Chúng ta lập tức mang tiểu thư trở về."

Thấy vẻ mặt nàng dứt khoác như thế, Hoắc Húc Dương không khỏi hối hận hành vi ngu xuẩn trong lúc tức giận vừa rồi của mình khiến cho nàng sinh ra hiểu lầm. Dáng lẽ hắn phải nên tìm thời gian khác, một mình khai thông với nàng, mà không phải tại thời điểm mấu chốt này kiên quyết bắt nàng nhận sai.

"Linh Chi nàng chống đỡ không được nữa rồi, trước hết hãy để cho ta giúp nàng vận khí."

"Không cần!" Bạch Linh Chi cố nén cháng váng cùng nôn mửa, "Ta, ta không bao giờ muốn nhìn thấy huynh nữa ──" Lời còn chưa nói hết, ý chí đã tan rã.

Kết Ngạnh ôm lấy thân thể tức giận của nàng, sợ hãi tới mức kêu to, "Tiểu thư!"

"Đi mau!" Mấy bóng trắng không nói lời nào gấp gáp ôm lấy nàng, phút chốc bay ra khỏi phòng.

Trong lòng Hoắc Húc Dương vô cùng lo lắng đuổi tới cửa, lại bị sự khiển trách của sư phụ làm hắn dừng bước.

"Nếu bây giờ con bước ra khỏi Hiệp Khách trang, thì không cần nhận ta là sư phụ của con nữa." Sở Vân Cao lớn tiếng nói.

Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, gần như cầu xin nói: "Sư phụ, xin người để cho con đi nhìn nàng một chút, chờ xác nhận nàng không có việc gì, đồ nhi sẽ trở về nhận tội với người."

Sở Vân Cao giận tím mặt, tàn nhẫn quyết tâm nói: "Ngươi đúng là chấp mê bất ngộ. Được, nếu ngươi đã nói như vậy..., thì vĩnh viễn không cần trở lại đây, phái Tung Sơn ta không có loại đồ đệ chẳng ra gì như ngươi."

"Sư phụ!" Mọi người vội vàng biện hộ cho Hoắc Húc Dương.

“Phịch” Hắn quỳ xuống, "Con Hoắc Húc Dương kiếp này là đệ tử phái Tung Sơn, sư phụ vĩnh viễn là sư phụ của con. Nhưng đồ nhi cũng không thể không có nàng, cầu sư phụ thành toàn."

"Phái Tung Sơn và yêu nữ kia ngươi chỉ có thể chọn một." Sở Vân Cao tuyệt tình cự tuyệt yêu cầu của hắn.

Tay Hoắc Húc Dương đặt bên đùi nắm chặt thành quyên, nội tâm đau triệt để gầm nhẹ, "Vì sao phải bắt con chọn lựa? Sư phụ, giáo chủ Ngũ Độc giáo hại chết sư tổ là sự thật không sai, nhưng những thứ này hoàn toàn không liên quan đến Linh Chi, nàng không có lỗi, vì sao lại đem tất cả cừu hận đổ lên đầu nàng?"

"Vì nàng ta, ngươi cư nhiên dám dùng loại khẩu khí này chất vấn ta? Ngươi khiến vi sư thật thất vọng." Ông trầm mặt nói: "Mục Hành, nhốt nó vào phòng tự ăn năn hối cãi, nếu nó một ngày không nghĩ thông suốt, thì một ngày không thả nó ra ngoài."

Dịch Mục Hành và Tưởng Kỳ nhìn nhau liếc mắt một cái, chỉ có làm theo. "Tam sư đệ, uất ức cho đệ rồi."

"Sư phụ. . . . . ." Trước mắt với võ công của hắn, muốn rời đi tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng lại không muốn giữa thầy trò thật sự trở mặt nhau, đẩy tình trạng đến mức không thể vãn hồi, chỉ có thể đi theo hai vị sư huynh.

*****

Một tháng sau

"Nó nghĩ thông suốt chưa? Sở Vân Cao mỗi ngày đều hỏi vấn đề giống như vậy.

Tưởng Kỳ xụ mặt, "Bây giờ con mới biết được tính tình tam sư đệ rất bướng bỉnh, mặc cho mọi người khuyên thế nào cũng không nghe, hơn nữa hiện tại ngay cả nước cũng không uống, tính tuyệt thực kháng nghị."

“Phanh” Sở Vân Cao đập bàn đứng dậy, "Thật là nực cười!" Đường Nhụy tựa hồ ngại lửa cháy không đủ lớn, còn ở bên cạnh quạt thêm gió, "Con thấy tám phần là yêu nữ kia đã hạ cổ ở trên người tam sư huynh, nếu không lấy tình tam sư huynh xưa nay luôn nhất mực nghe theo lời của sư phụ..., cũng sẽ không như bây giờ làm thành ra như vậy."

"Sư muội, không được nói nữa!" Dịch Mục Hành chỉ trích liếc nàng một cái.

Lúc này, Chung Nghiên Thư từ bên ngoài tiến vào, "Khởi bẩm sư phụ, có người tới cửa cầu kiến."

Sở Vân Cao vân vê chòm râu, "Đối phương là ai?"

"Đồ nhi có hỏi, thì hắn nói chờ sư phụ thấy sẽ biết." Hắn cung kính bẩm báo.

"Mời hắn vào đi!"

Chung Nghiên Thư lập tức xoay người đi ra ngoài, lát sau dẫn một người vào cửa. "Vị này chính là gia sư, chưởng môn đương nhiệm phái Tung Sơn, cũng là đương kim Minh Chủ Ngũ Nhạc."

Liếc thấy người tới nét mặt như đã trải qua rất nhiều tang thương, Sở Vân Cao kinh ngạc từ trên ghế thái sư đứng lên. "Sư đệ!"

"Sở chưởng môn, nhiều năm không gặp, người vẫn khỏe chứ." Vẫn là vải thô Bạch Chính Cương cười nói.

Hắn giật mình một cái, "Đệ gọi ta gì?"

Bạch Chính Cương cười đến thản nhiên, "Ta đã không phải là đệ tử phái Tung Sơn, đương nhiên phải gọi người là Sở chưởng môn."

"Năm đó ta không có trục xuất đệ khỏi sư môn, trước sau chờ đệ trở về, không thể tưởng được xa cách gần hai mươi năm, đệ cuối cùng cũng chịu xuất hiện, về sau nếu có sư đệ, chắc chắn phái Tung Sơn sẽ lần nữa dương oai võ lâm."

"Hiện tại ta đã không còn hứng thú với ân oán trên giang hồ. Bạch Chính Cương cười nhạt, "Hôm nay ta tới đây là vì chuyện giữa đồ đệ của Sở chưởng môn và nữ nhi của ta, hi vọng Sở chưởng môn có thể giơ cao đánh khẽ, thành toàn cho bọn họ."

Sở Vân Cao ngẩn người, "Đệ cũng biết?"

"Qua nhiều năm như vậy, ta từ đầu đến cuối vẫn không biết đến sự tồn tại của nó, không làm tròn trách nhiệm của một người cha, ta thật sự là hổ thẹn. Năm đó ta nên ở lại đối mặt sự thật, mà không phải là trốn tránh, thì sẽ không tạo thành chuyện ăn hận như hôm nay. Cho nên, ta phải vì nó làm chút gì đó để đền bù."

Sắc mặt Sở Vân Cao lạnh lùng, "Muốn ta thành toàn bọn họ ── không thể nào!"

Bạch Chính Cương dường như đã đoán trước kết quả này.

"Ta biết huynh không thể quên được chuyện sư phụ chết ở trên tay giáo chủ Ngũ Độc giáo, tiếp theo cũng không cách nào tha thứ Ma Cơ mẹ con các nàng, nhưng huynh có từng nghĩ tới hay không, gieo nhân nào thì gặp quả ấy, chẳng lẽ sư phụ đã không từng vì quyền thế mà tàn sát người vô tội?"

Hiện trường bỗng chốc vang lên một tiếng hút không khí lớn nhỏ.

Sở Vân Cao rống giận, "Bạch Chính Cương, ngươi không được vũ nhục sư phụ!"

"Huynh hiểu rõ những gì ta nói đều là thật sự, sư phụ vì để giành được vị trí đứng đầu Ngũ Nhạc, đã từng lén lút làm ra chuyện gì. Lúc ấy chúng ta cũng là một trong những đồng lõa của người, nhân quả tuần hoàn, sư phụ sẽ chết trong tay giáo chủ Ngũ Độc giáo, tựa hồ sớm đã định rồi."

"Câm mồm! Ngươi câm mồm cho ta!" Sở Vân Cao phẫn nộ gào thét.

Bạch Chính Cương ưu thương nhìn sắc mặt không thể khống chế của hắn, "Huynh chẳng qua là không muốn thừa nhận, thật ra thì những thứ mà chúng ta tự cho mình là nhân sĩ chính đạo thanh cao, cùng những thứ mà tà ma ngoại đạo đã làm có gì khác biệt nhau? Vì danh lợi, chuyện gì cũng làm được, chỉ là chúng ta biết cách che dấu thôi."

"Ta kêu ngươi không được nói nữa!" Hắn một chưởng đánh về phía đối phương, Bạch Chính Cương không có năng lực chống đỡ liền hộc máu, “Có tin ta đánh ngươi thêm một chưởng nữa không?”

"Từ khi ta biết Ma Cơ sinh cho ta một nữ nhi, một khắc kia hận không thể gϊếŧ mình, nhưng ta lại quá vô dụng, ngay cả dũng khí tự sát cũng không có." Bạch Chính Cương vừa tự chán ghét mình vừa cười vừa khóc nói, "Nếu như có thể chết trên tay đại sư huynh, ta không hề oán hận nửa câu, huynh động thủ đi!"

Hắn cắn chặt răng căn, giơ đao lên, "Ngươi ──"

"Đại sư huynh, cuộc sống có rất nhiều sự việc rất khó chọn lựa. Hơn nữa vẫn không cách nào lựa chọn được. Nếu thời gian có thể quay trở lại, ta hy vọng có thể nghĩ ra phương thức giải quyết tốt nhất, mà không phải rơi vào kết cục cả đời ân hận." Bạch Chính Cương không sợ chết nhìn chằm chằm hắn.

"Sư phụ đã định trước sẽ chết, cho dù chúng ta có ngăn cản thế nào, nó vẫn sẽ phát sinh, cuối cùng dã tâm giáo chủ Ngũ Độc giáo cũng không thành công, bởi vì phát điên mà kết thúc sinh mạng, như vậy còn chưa đủ sao? Có phải muốn tạo thêm một bi kịch nữa huynh mới cam tâm hay không? Không bằng để cho những ân oán này biến mất theo gió!"

Sở Vân Cao bất ngờ bỏ cổ tay xuống, cứng ngắc xoay người sang chỗ khác.

"Đại sư huynh. . . . . ."

"Được rồi! Ngươi không cần nói nữa!" Giọng nói của ông nồng đậm thất bại cùng cảm giác vô lực. "Mục Hành, mang Húc Dương ra đây."

Dịch Mục Hành lộ ra sắc mặt vui mừng, "Dạ, sư phụ."

Mọi người yên tĩnh chờ đợi, cho đến khi bóng dáng cao to của Hoắc Húc Dương tiến vào đại sảnh.

"Bạch sư thúc, sao người lại tới đây?"

Bạch Chính Cương ha ha cười gượng, "Bởi vì ta hiểu rất rõ tình tình cố chấp của sư phụ ngươi, có chút không yên lòng, vì vậy ta lập tức đến đây thăm dò, quả nhiên nghe được chuyện ngươi bị giam ở trong phòng ăn năn hối cãi."

"Sư phụ, con. . . . . ." Hoắc Húc Dương dùng ánh mắt cầu xin nhìn sư phụ.

"Con đi đi!" Sở Vân Cao lạnh lùng nói.

Hắn đột nhiên cả kinh, lập tức quỳ xuống, "Sư phụ, đồ nhi không đi."

Sở Vân Cao trợn mắt nhìn, "Con không phải muốn đi tìm yêu nữ kia sao? Hiện tại có thể đi rồi, ta cho con tự do, đây không phải là nguyện vọng của con sao?"

"Đồ nhi cần nàng, cũng cần cả sư phụ, trừ phi sư phụ tha thứ đồ nhi tội tùy hứng, nếu không đồ nhi nguyện ý trở lại phòng ăn năn hối cãi, cho đến khi nhận được sự tha thứ của sư phụ mới thôi." Hắn kiên định nói.

"Nói thật hay!" Bạch Chính Cương tán dương cười nói.

"Nếu ta suốt đời vẫn không đồng ý?" Sở Vân Cao cố ý làm khó dễ.

Gương mặt Hoắc Húc Dương bỗng chốc nghiêm chỉnh, "Vậy đồ nhi vĩnh viễn sẽ không bước ra khỏi phòng."

Ông giễu cợt cười, "Chỉ sợ kia yêu nữ không đợi được con, nghĩ rằng con thật sự vứt bỏ nàng."

"Chỉ cần được sư phụ cho phép, đồ nhi sẽ tự mình giải thích với nàng, đến khi nàng tin tưởng mới thôi." Cho dù nàng sử dụng bất kì thủ đoạn nào trừng phạt hắn, hắn cũng nhận.

"Con. . . . . . Tại sao ta có thể dạy dỗ ra loại đồ đệ đần độn như con vậy chứ!" Sở Vân Cao lâm vào chán nản khẽ nguyền rủa, "Vì nữ nhân, ngay cả tiền đồ tốt như thế cũng không cần, vi sư vốn còn muốn truyền chức chưởng môn lại cho con, kết quả con lại. . . . . ."

Hoắc Húc Dương đối mặt với mê hoặc lớn như vậy chẳng qua là cười trừ.

"Nhờ được sư phụ coi trọng, đồ nhi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, chẳng qua đồ nhi chưa từng nghĩ đến sẽ kế thừa vị trí chưởng môn này, huống chi còn có đại sư huynh, huynh ấy thích hợp để gánh vác trách nhiệm này hơn so với con."

"Tam sư đệ." Dịch Mục Hành lộ vẻ cảm động.

Bạch Chính Cương cười ha ha, "Tiểu tử tốt, ta thật không nhìn lầm ngươi." Người con rể này ông cực kỳ vừa lòng.

"Quên đi! Tâm con đã không có ở đây, giữa con lại có ích gì." Sở Vân Cao tức giận nói:

"Đi tìm yêu nữ kia đi! Nhưng không cho phép mang nó đến nơi này, ta không muốn nhìn thấy nó."

"Đa tạ sư phụ." Hoắc Húc Dương thoải mái cười nói.

*****

Đi qua đi lại cũng chỉ nhìn thấy có rất nhiều loại hoa rực rỡ trong sơn cốc. Vì thế đã nửa ngày mà cha vợ con rễ vẫn ở nguyên tại chỗ này, vẫn không thể đi vào. "Ngươi xác định đúng là ở chỗ này?"

Hoắc Húc Dương nhặt lên một cành khô, vạch bụi cỏ tươi tốt ra hai bên, "Sẽ không sai, khi đó hai mắt con mù, cho nên có thể không chính xác được chỉ có thử thời vận thôi."

"Hình như trời mưa." Bạch Chính Cương nhìn sắc trời nói.

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định đi lên phía trước, "Bạch sư thúc, không bằng chúng ta tách ra đi tìm, con đi về phía bên này."

"Cũng tốt, vậy ta sẽ đi về phía bên này, ai tìm được trước gọi một tiếng."

Vì tiết kiệm thời gian, vì vậy hai người chia nhau tiến hành.

Giây lát sau ──

"A!" Cách đó không xa vang lên tiếng kêu nam nhân, ở trong sơn cốc vang vọng trở lại.

"Bạch sư thúc!" Hoắc Húc Dương thất kinh, đang muốn tiến đến cứu viện, thình lình, hai cái bóng trắng quỷ mị xuất hiện trước mặt. "Là các nàng!"

Ánh mắt Phù Linh và Kết Ngạnh mang theo địch ý trừng hắn, không thể tin được Hoắc Húc Dương còn có mặt mũi tìm tới tận cửa.

"Ngươi kẻ bạc tình này còn dám đến đây?"

"Linh Chi. . . . . . Tiểu thư nhà các ngươi có khỏe không?" Thứ hắn quan tâm nhất chính là độc trong cơ thể của nàng.

Giọng nói Kết Ngạnh rất kém cỏi. "Người rất tốt."

"Tiểu thư nhà chúng ta không chết, ngươi rất thất vọng phải không?" Phù Linh châm chọc hỏi.

Hoắc Húc Dương không trách thái độ vô lễ của các nàng, bởi vì hết thảy đều là hắn tự tìm."Ta có thể gặp nàng được hay không?"

"Tiểu thư nhà chúng ta không muốn gặp ngươi." Hai người trăm miệng một lời cự tuyệt.

Hắn quả quyết nói: "Ta không thể không gặp nàng."

"Ngươi hại tiểu thư chúng ta thảm như vậy còn chưa đủ sao?" Kết Ngạnh nức nở một tiếng, liền khóc lên. "Nếu đã không cần người, thì cũng đừng cố làm ra vẻ."

Khẩu khí Phù Linh bỗng nhiên mãnh liệt, "Dù sao tiểu thư nhà ta cũng không nhìn thấy ngươi, ngươi còn gặp người làm gì?"

"Có ý gì? Cái gì mà nàng không nhìn thấy ta?" Trái tim của hắn kinh hoàng hỏi.

Nàng giọng căm hận nói: "Không quan hệ với ngươi, chúng ta không cần thiết nói cho ngươi biết."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hoắc Húc Dương không kịp nghi ngờ, cầm cổ tay Phù Linh, khẩu khí hung ác, "Nói mau!"

Kết Ngạnh thút tha thút thít, "Tiểu thư nhà ta nàng. . . . . . Nàng nói do nàng không nhận rõ bản chất con người, nên mới có thể sai lầm yêu ngươi, cho nên. . . . . . Cho nên đã độc mù hai mắt của mình!"

Giống như bị sét đánh, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên trắng bệch tới cực điểm.

"Tiểu thư nhà chúng ta đã đủ đáng thương, ngươi đừng có đi kí©h thí©ɧ nàng nữa." Nàng che mặt khóc nói.

Thân mình Hoắc Húc Dương lay động vài cái, run giọng nói: "Lập tức dẫn ta đi gặp nàng, ta muốn thấy nàng."

"Nhưng tiểu thư nàng. . . . . ." Kết Ngạnh không dám làm chủ.

Phù Linh lau đi nước mắt, miệng đầy oán khí, “Ngươi đã không cần nàng, còn muốn gặp nàng làm cái gì?”

"Ai nói ta không cần nàng?" Hắn sắp điên lên.

"Ta muốn nàng, cho dù nàng thật sự mù, ta vẫn muốn nàng, nếu không hiện tại liền dẫn ta đi gặp nàng, ta sẽ chứng minh cho các nàng thấy."

Thêm Bình Luận