Edit & Beta: Direct Kill
Liêu Huy đương nhiên ngồi ở bàn chủ trì. Hai bên có hai người ngồi, bên trái là Vệ Minh xưa nay cùng với Liêu gia rất thân cận, người ngồi bên phải có chút lạ lẫm. Cả đầu bị tẩy và nhuộm thành màu bạc, tướng mạo gầy gò, cử chỉ tao nhã, giữa chân mày có một vết sẹo nhỏ màu đỏ thẫm, trông giống như Quan Công, không nhìn kỹ còn tưởng là đang cau mày hình chữ xuyên, càng tôn lên đôi mắt đằng đằng sát khí, khiến người nhìn vào không rét mà run. Hắn tên là Hồ Thạch Ngân. Một câu rất khó giải thích thân phận của người này, không rõ ràng mà nói, hắn ở trong giới tập hợp được một đám tay chân theo mình, được gọi là “Tân tương quân”, rõ ràng mà nói, trong quá khứ, thời kỳ hoàng kim của hắn được ví như Đỗ Nguyệt Sanh(1)
vậy.
(1) Là một trùm xã hội đen ở Thượng Hải.
Lúc còn trẻ tuổi “mấy ra mấy vào”, chỉ dựa vào một con dao phay tay trắng dựng nghiệp, mọi người gọi là “Hồ Tứ Gia”.”Tân tương quân” là khi hắn thu nhận thêm mấy tên đàn em nữa, Hồ Thạch Ngân mang theo bọn họ làm mưa làm gió ở khu vực trung du Trường Giang, nghe đâu đã gϊếŧ qua người rồi, còn có không ít việc làm bất chính, nhưng mấy năm gần đây tẩy trắng, lên phía bắc đặt chân vào giới giải trí, xuôi nam đầu tư bất động sản, cũng kiếm được đầy bát đầy chậu.
Lão đại hắc bang và trưởng cục công an ngồi chung một bàn, không rút đao thấy máu, ngược lại nâng cốc nói chuyện vui vẻ. Cũng chỉ có Liêu Huy có khả năng này, một mình cân hai, ai cũng dưới trướng hắn.
Hình Minh ngồi bên bàn này, cùng với Lý Mộng Viên ăn mặc rất tinh tế nhưng không được cậu khen lấy một câu, đôi mắt trước sau chỉ nhìn chằm chằm bàn của Vệ Minh, lòng đã sớm nghe nói Thịnh Vực có quan hệ với hắc bạch lưỡng đạo, lần này đến đây coi như không uổng.
“Sếp, đài chúng ta cùng với đại diện công ty hoạt hình bên Mỹ đã bàn bạc xong xuôi rồi, nếu không có gì xảy ra thì hai ngày nữa có thể ký hợp đồng!” Nguyễn Ninh cúi đầu vuốt điện thoạt nửa ngày, đột nhiên ồn ào lên tiếng.
Hình Minh liếc mắt lườm Nguyễn Ninh một cái. Tên nhóc này đưa bạn gái đến đây lại không thèm quan tâm, chỉ hưng phấn chát chít với bạn bè trên mạng. Cậu và Lạc Ưu chưa bao giờ là bằng hữu, cũng không thêm WeChat của nhau, nhưng Nguyễn Ninh lại tự ý thêm vào. Cậu ta nhìn thấy bức ảnh của Lạc Ưu với bạn bè của hắn, tải thẳng xuống rồi post lên nhóm chat, mặt mày hớn hở nói trong đài lần này chơi lớn, nhìn dáng vẻ, chắc hẳn lúc này Lạc Ưu cùng các đồng nghiệp đi công tác đã đạt được kết quả như mong muốn.
Hình Minh cũng lôi điện thoại di động ra, mở WeChat của nhóm mình, thấy Nguyễn Ninh đã post lên mấy tấm hình, bởi vì chụp ở trụ sở của công ty phim hoạt hình tại California, nên khung cảnh đặc biệt ngọt ngào, đặc biệt dễ thương ngây thơ. Nào là gấu chó ôm hũ mật ong, nào là các nàng công chúa mỹ lệ nhấc váy theo một góc độ hoàn mỹ, nào là siêu nhân robot có thể tùy ý biến hình diệt trừ kẻ xấu. Hình Minh đối với nhưng nhân vật tưởng tượng đó chưa bao giờ hâm mộ. Cậu luôn là người cứng rắn, không thú vị, cũng không hiểu được thú vui tao nhã trong đời.
Rõ ràng còn có mấy người nước ngoài mũi cao mắt sâu đi cùng, nhưng trong cái khung cảnh đẹp như mơ này mọi thứ đều đang thu hẹp lại chỉ còn hai người họ. Lạc Ưu hơi ngửa mặt, Ngu Trọng Dạ thoáng rũ mắt, Lạc Ưu tươi sáng phấn chấn, Ngu Trọng Dạ thành thục anh tuấn, bọn họ ở trong căn phòng bằng gỗ sơn đủ loại màu sắc nhìn nhau cười. Có chút gì đó giống cha con, lại có chút giống như tình nhân.
Hình Minh liền tắt điện thoại.
Ngửa cổ, lấp đầy bằng một ngụm rượu. Thứ chất lỏng tràn quá trong cổ họng, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt. Cay quá.
Trong bữa tiệc, Liêu Huy tự mình đến bàn của bọn họ chúc rượu. Hắn tự biên tự diễn kéo một cái ghế từ bàn khác lại, xen vào ngồi ngay giữa Hình Minh và Lý Mộng Viên.
“Bên cậu làm một tập cho ‘Tầm nhìn Đông Phương’ có chủ đề liên quan đến bệnh ung thư gan đi.” Liêu Huy dặn dò Hình Minh, “Sắp xếp chủ đề thế nào, cắt ghép ra làm sao đều tùy bên cậu, tôi chỉ cần biết 50 triệu tiền đầu tư của tôi không bị đổ xuống biển là được. Sang năm Thịnh Vực có mấy dự án lớn, có liên quan một chút đến công ty dược.”
Lúc này quả nhiên không uổng công. Vừa hay Liêu Huy chủ động nhắc tới, Hình Minh liền biết thời biết thế gật đầu, thuận ý theo đối phương nói tiếp: “Còn phải phiền Liêu tổng cung cấp thêm chút tư liệu.”
Liêu Huy hài lòng nhấp một ngụm hết nửa chén rượu, xoay đầu, mắt đối mắt với Lý Mộng Viên, hỏi: “Bạn gái cậu?”
Hình Minh không muốn thừa nhận nhưng cũng lười giải thích, chỉ nói, một người bạn.
Liêu Huy đánh giá Lý Mộng Viên từ trên xuống dưới, nở nụ cười khó hiểu: “Anh rể tôi biết chưa?”
Hình Minh vẫn chưa trả lời, cả người mất tự nhiên run một cái.
Dưới bàn, tay của Liêu Huy đột nhiên âm thầm luồn vào trong quần cậu. Cực không an phận, đông xoa tây bóp, dùng sức trêu chọc.
Hình Minh cố nén một trận kích động buồn nôn, bất động thanh sắc như trước. Cậu hôm nay đến đây chỉ để nói lời khách sáo, không phải đến gây sự. Binh đến tướng không chắn, nước đến đất không chặn, không phản ứng chính là phản ứng tốt nhất. Tay người này đương lúc nhàn rỗi muốn giúp mình thoải mái, cớ sao không làm.
Hình Minh phản ứng khác với dự liệu khiến hứng thú của Liêu Huy cũng nhạt dần. Từ lúc Hình Minh đi vào, hắn vẫn chờ đợi một cơ hội. Hắn đã sớm an bài người dưới tay mình là Hồ Thạch Ngân quan sát không rời Hình Minh. Chỉ cần Hình Minh dám ở đây động thủ trước, người kia chắc chắn sẽ đánh cậu đến kêu cha gọi mẹ. Vốn là lâu lắm mới xuống núi, chỉ cần có tiền cấp cho hắn, hắn sẽ ra tay mà không quan tâm đến điều gì khác.
Liêu Huy càng ngày càng chán, buông tha Hình Minh, chuyển hướng sang Lý Mộng Viên: “Tôi dẫn em gái đi khiêu vũ nhé.”
Lý Mộng Viên cười duyên xua tay: “Tôi không biết khiêu vũ.”
“Người trẻ tuổi, không biết là chuyện thường, chỉ là cùng thư dãn một chút.” Liêu Huy hào phóng khoát tay, bắt chuyện với Nguyễn Ninh đang ngồi cùng bàn, “Mấy anh em cũng nên đi đi, cùng nhau chơi vui vẻ một chút.”
Một nửa người trên bàn đều chạy đi khiêu vũ, chính giữa thảm cỏ có một ban nhạc nước ngoài người da đen, một bên nhảy một bên hát, liên tục vẫy tay về hướng bọn họ. Một đám đông hỗn loạn vui đùa, Liêu Huy đột nhiên không khiến người chú ý mà ghé sát đầu về phía Hình Minh. Hắn dán vào lỗ tai của cậu, phun ra một hơi thở ấm nóng mập mờ, “Lão già không thỏa mãn được cậu?” Hắn lè lưỡi, liếʍ vành tai và hai má Hình Minh, tiếng nói thô khàn, lộ rõ bản thân đang động tình.
Hắn nói, “Cậu biết ai có thể thỏa mãn được mình mà.”
Nói là khiêu vũ, chẳng bằng nói là quần ma loạn vũ. Một trận hò hét ầm ĩ dưới tiếng nhạc kết thúc, Nguyễn Ninh rời hàng ai về chỗ nấy, nhưng Lý Mộng Viên lại bị Liêu Huy lôi đi, nhìn không ra thực sự khó chịu, cứ như vậy ỡm ờ theo sát đối phương ngồi ở bàn chính.
Liêu Huy tuy khiến người buồn nôn. Nhưng rất biết cách lấy lòng người đẹp. Chưa đầy mấy câu, Lý Mộng Viên liền bị chọc cho khanh khách cười không ngừng được, như nụ hoa mơn mởn trong tiết trời mùa xuân.
Tận đến giờ phút này Hình Minh mới cảm thấy việc mình làm có chút sai lầm rồi. Giả như cậu đến đây một mình, có thể đi có thể ở có thể qua loa có thể liều mạng, dù sao mình cũng là một người đàn ông, nói sao cũng không gặp chuyện gì quá nguy hiểm, nhưng bây giờ không được. Cậu còn có một người là Lý Mộng Viên. Hình Minh còn nhớ khi còn học với Lý Mộng Viên, cô từng thổ lộ với mình. Dùng lời của cô nói với cậu thì, ái tình cô đối với cậu là sấm sét không một tiếng động, chỉ liếc mắt một cái liền nhất kiến chung tình, nguyện làm bông hoa xa lạ cả đời theo đuổi anh.
Mặc dù Hình Minh không muốn cô đơn phương theo đuổi mình như thế, nhưng cũng không muốn một cô gái như hoa như ngọc bị tên ác ma da^ʍ tà kia tán tỉnh.
Vì vậy cậu cũng bưng chén rượu đi tới, đáp lễ Liêu Huy một chén, liền thuận ý của đối phương, ngồi cùng ở bàn chủ.
Hình Minh hướng Vệ Minh tự giới thiệu mình. Khách khí. Mang theo ý cười.
“Xin chào.” Đường đường là cục phó Vệ nhưng vẫn còn nhớ tới cậu phóng viên vô danh tiểu tốt kia, cũng cười.
Món ăn chính là thịt bò, người phục vụ bưng dao dĩa lên, sáng loáng dưới ánh sáng bóng đèn, nhìn rất sắc bén.
Trên bàn tiệc, Liêu Huy hỏi Vệ Minh, nghe nói gần đây anh vừa làm một cái vụ án lớn?
“Bộ công an tuyên bố lệnh truy nã cấp A, thời gian ba năm lẩn trốn nhiều tỉnh, khiến cho vụ án cưỡиɠ ɖâʍ gϊếŧ người lên đến 32 vụ, những nữ nạn nhân bị hại không ai sống sót —— tất cả đều là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.” Ánh mắt Vệ Minh đột nhiên biến hóa, lộ ra sự hung bạo, khiến mấy vị mỹ nữ cùng bàn phải nhẹ giọng kinh ngạc thốt lên.
“Đừng sợ. Đã lọt lưới.” Vệ Minh khẩu khí rất đắc ý, bởi vì đây là vụ án số một bộ công an định tính đốc thúc, hung phạm cũng sa lưới trên địa bàn của hắn. “Tội cưỡиɠ ɠiαи là loại tội bẩn thỉu đê hèn vô sỉ nhất trong các loại tội, quả thực những tên như thế không thể xem như là người, chỉ có thể coi là cầm thú.”
“Có loại còn cầm dao chém nam nhân, thì đối phó với nữ nhân có tính là gì.” Hồ Thạch Ngân biểu thị đồng ý. Phụ nữ là những đóa hoa phải được trân trọng. Theo lời mọi người đồn đại thì vị đại ca xã hội đen này có cơ số tình nhân, hắn đối với mỗi người phụ nữ đều rất trượng nghĩa, cũng không phải chỉ đối với người đẹp, dù cho ăn bác gái bán đồ đầu đường ngã sấp xuống trước mặt hắn, hắn cũng sẽ tự mình dìu đi.
Hình Minh mất tập trung. Ánh mắt đặt lên người vị mỹ nữ ngồi đối diện mình, vì đóng một bộ phim cổ trang mà gặp may trở nên nổi tiếng, khi mặc vào lớp trang phục cổ trang khiến người kinh diễm, nhưng bây giờ thì cũng không quá xuất sắc, dáng người gầy như que củi, da dẻ có chút nhợt nhạt.
Mấy tờ báo lá cải cả ngày chỉ biết đưa tin vô căn cứ, lúc thì nói cô ta là bạn gái chính thức của Liêu Huy, lúc lại nói là tình nhân của một gia chủ khác ở Thịnh Vực.
Mỹ nữ chú ý tới ánh mắt Hình Minh, lập tức nở nụ cười ngọt ngào, lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng. Đúng là người đẹp với người đẹp, thiên tính hút nhau.
Mắt đi mày lại chỉ trong nháy mắt, đã bị Liêu Huy nhìn thấy. Hắn lấy ngón tay gõ gõ mép ly rượu đỏ, tà tà nhếch lên khóe miệng, nửa thật nửa giả nói với vị mỹ nữ kia: “Thu cái răng nanh của em lại, nhìn thật ngu ngốc.”
Mỹ nữ thu hồi ánh mắt đang cười với Hình Minh. Thức thời mà ngậm miệng, cúi đầu.
“Tôi trước đây cũng từng làm qua một vụ án cưỡиɠ ɖâʍ, ấn tượng rất sâu đậm. Phạm nhân họ Hình, không phải họ Hình(邢) thông thường, mà là Hình(刑) trong từ hình phạt, khai đao hành hình.” Vệ Minh nói tới chỗ này giả đò dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Hình Minh, “Biên tập viên Hình, cậu cùng với phạm nhân kia cùng họ đúng không?”
Hình Minh hơi nổi lên ý cười. Cũng không đáp lời, cậu tự biết không thể tiếp tục để những ánh mắt xung quanh trêu chọc, đành phải cúi đầu thưởng thức món ăn.
Bá Nhân vì ta mà chết(2). Mỹ nữ có chiếc răng khểnh thật đáng yêu, đáng tiếc lại không được cười.
(2) Nguyên văn là: Ta không gϊếŧ Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết: câu này xuất hiện từ một điển cố. Vào thời Tấn Trung Tông, trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, kỳ huynh (anh họ) Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, ở ngoài cung chờ tội. Chu Bá Nhân vào cung, Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhân không để ý. Tích cực nói với hoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng cũng dâng sớ xin tội cho Vương Đạo. Vương Đạo không biết nên ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn nắm quyền to, hỏi thăm Vương Đạo có muốn gϊếŧ Chu Bá Nhân hay không, Vương Đạo không nói gì, rốt cuộc khiến Chu Bá Nhân bị gϊếŧ. Sau đó Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân trong kho, mới bừng tỉnh hiểu ra, khóc lóc nức nở: “Ta không gϊếŧ Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, trong tăm tối, chỉ có bằng hữu là tốt.
TruyenHDHình Minh dùng khăn giấy ung dung thong thả lau chùi lưỡi dao, nghe cục phó Vệ tiếp tục nói.
“Ở bề ngoài là phóng viên vì dân chờ lệnh, trên thực tế là loại cướp gà trộm chó, sự tình thấp hèn gì cũng làm được.” Vệ Minh cười ha ha, “Sau đó phạm nhân kia bị tái phát bệnh tim, đột tử ở trong tù. Hình như vợ hắn vội vội vàng vàng đi lấy người khác, ngay cả đến kiểm tra thi thể cũng không làm.”
Ngón tay đột nhiên buông lỏng, khăn giấy từ lòng bàn tay trơn tuột, rơi trên mặt đất. Hình Minh căn bản không ý thức được, vẫn như cũ giống như người mắc bệnh sạch sẽ miệt mài lau chùi dao. Dùng lòng bàn tay của cậu. Dùng ngón tay của cậu.
“Nghe bằng hữu của tôi là quản giáo ở nơi đó nói, khi phạm nhân kia ngã xuống, đầu hắn cắm vào bên trong cái bô đựng phân. Nói thế nào nhỉ, đúng là ác giả báo, ngẫm lại thì hại một cô gái vô tội như vậy, thì chết như thế vẫn chưa đền hết tội, có làm cách gì cũng không khiến người tha thứ được.” Cục phó Vệ nhẹ giọng thở dài, một lời nói hợp tình hợp lý.
“Căn bản mức hình phạt quá nhẹ, không thể khiến mọi người bớt phẫn nộ được!”
“Đúng vậy, đáng đời chết đi!”
…
Mấy vị mỹ nữ ngồi cùng bàn hóng chuyện bắt đầu nhao nhao lên, như những con chim cánh cụt náo nhiệt, bọn họ đối với những kẻ phạm tội như thế vô cùng căm phẫn, ánh mắt hiện lên vẻ xem thường, giọng điệu chán ghét.
Vào lúc này Cục phó Vệ nhắc lại chuyện xưa hiển nhiên là có ý đồ riêng. Liêu Huy cũng vẫn đang chờ cơ hội đó của hắn.
Biên tập viên Hình người từng vì không vừa ý với người khác mà thẳng tay đập chai rượu lên đầu người ta bây giờ lại bình tĩnh đến khác thường, cậu một mình chống lại ánh mắt khinh bỉ và những tiếng la mắng chán ghét của mọi người, còn nở nụ cười đến là xinh đẹp rực rỡ.
Chiếc dao cắt thịt bò đã được xử lý sạch sẽ, lưỡi dao sắc bén. Hình Minh tay giấu dưới bàn, ngón tay lướt qua lưỡi dao. Từng chút. Từng chút.
Bàn tay đầy vệt máu.
Cậu không hề hay biết.