Chương 9

Chương 9.

Khắc Khiêm ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng mặt hắn vênh lên tận trần nhà. Thanh Trúc lúc này căng thẳng toát cả mồ hôi, còn hắn thì ngược lại, cực kì hứng khởi.

Cả lớp lên nhốn nháo nhộn nhạo, Lý Công Bằng vừa đứng lên công bố chốt kèo xong, chưa kịp nhảy xuống ghế, giáo viên dạy Toán đã từ ngoài cửa lù lù đi vào, mặt mày giận dữ nhìn đám học sinh còn chưa ai chịu về chỗ nấy. Cầm thước ê ke bự chà bá chỉ vào lớp:

"Các anh các chị coi lớp học là cái chợ phải không? Giáo viên không có trong lớp là ầm ầm như đi hội. Nhìn sang lớp người ta mà học hỏi đi. Lớp trưởng, anh không ổn định được các bạn thì thôi, lại còn cầm đầu trèo lên ghế múa may. Thích diễn tuồng thì để tôi báo cáo lên nhà trường đăng kí cho lớp này một tiết mục!"

Một tiếng sấm rền truyền đến, đứa nào đứa nấy lấm lét bò về chỗ ngồi, Khánh Đường biết chuyện này do mình đầu têu, sợ có kẻ khai ra vụ cá cược, liền nhắm mắt đứng dậy giảo biện:

"Xin lỗi cô ạ, thực ra các bạn đang giúp em chữa đề thi tháng trước, do cách làm của em có vấn đề nên các bạn đang tranh luận thôi ạ."

Cô giáo Toán đứng dậy, đi xuống dưới chỗ ngồi của Khánh Đường, cầm bài thi lên xem, sau đó liếc nhìn nàng, vẫy tay ân xá:

"Em ngồi xuống đi."

Nói xong, cô liền đem bài thi của Đường đem lên bục giảng, cầm phấn chép đề bài lên trên bảng. Lớp 11B ngay lập tức từ trạng thái sợ sệt chuyển sang trạng thái tò mò, lấm lét nhìn đề bài trên bảng.

"Câu hỏi này của kỳ trước có nhiều bạn làm sai, cô đã từng chữa bài qua một lần rồi, ai chú ý thì đều nhớ. Nhưng bạn Đường vẫn còn khúc mắc, và có vẻ như các em cũng có ý kiến, thế nên cô sẽ nói lại một lần nữa."

Nói xong cô cầm phấn kẻ một đường dọc, chia bảng làm hai.

"Để cho các bạn được nhìn rõ hơn, không phải mất công trèo lên ghế, cô sẽ để bài trên này mời hai bạn lên làm, sau đó chúng ta cùng thảo luận."

Cả lớp cười tủm tỉm nhìn lớp trưởng, hắn ta ngại ngùng không biết giấu mặt vào đâu.

"Khắc Khiêm, em lên bảng làm ô bên trái. Khánh Đường, em viết bên phải, làm theo cách em viết trong bài chữa."

Sau mười phút cặm cụi viết trên bảng, bên dưới bắt đầu có mấy tiếng xầm xì. Theo đúng với lời xảo biện của Đường Đường, bên dưới quả thực chia làm hai phe bắt đầu tranh luận. Cách của Khắc Khiêm là cách làm tiêu chuẩn, giáo viên cũng đã từng sửa qua, tất nhiên không sai được, nhưng lúc nhìn qua lời giải của Khánh Đường, nàng đã viết ra một công thức khác, tuy ngắn gọn hơn nhưng cũng khó hiểu hơn. Kết quả cuối cùng thì giống nhau.

Lớp A và lớp B suy cho cùng cũng đều là hai lớp đứng đầu của khối, ẩn chứa nhiều nhân tài, người nói rằng cách làm của Đường là không hợp lí, chưa từng gặp công thức này, nhưng có một vài tên mọt sách cũng phản bác lại. Cách thức ít gặp không có nghĩa là không có, trong sách nâng cao cũng có một số bài tương tự, cũng từng nhắc đến cách làm này.

Nét mặt giáo viên Toán biểu lộ vui vẻ, lúc trả lại bài thi cho Đường, không quên động viên nàng: "Xem ra Khánh Đường thời gian qua đã cố gắng rất nhiều, đến sách nâng cao cũng từng tìm hiểu."

Quá khứ của em chính là ăn ngủ với sách nâng cao, sao không ai nhớ. Những ngày ngủ gật trên bàn học, tay cầm bút đến chai cả tay vào. Đây đâu phải tiến bộ, đây là điều vốn phải có!

Đường Đường miệng thì cười, trong lòng thì chua xót.

Dưới con mắt ngạc nhiên của bạn học, giáo viên giảng lại bài theo hai cách, đồng thời cũng chứng minh được cả hai đều không sai. Tiện thể còn cho lớp 11B một số bài tập có thể sử dụng công thức mới để giải quyết.

"Cả lớp tham gia tranh luận về bài tập cô rất ủng hộ, nhưng lớp trưởng trong mọi trường hợp vẫn nên ổn định các bạn trật tự. Hy vọng kỳ thi tới đây lớp mình có số thành viên đạt hạng cao ngày một nhiều."

Lớp 11B đồng thanh dạ rõ to, lớp làm ồn nhưng cuối tiết sổ đầu bài vẫn được đánh giá A+ với lời phê, lớp học sôi nổi, có tiến bộ. Ấy thế mà cứu được một bàn thua trông thấy.

***

Gió chiều thổi nhẹ mái tóc Khánh Đường, nàng ngồi cúi người đặt một bó hoa nhài lên mộ Phương Hiền, ngắm nhìn gương mặt bầu bĩnh đáng yêu trong ảnh.

"Xin lỗi cậu, hình như trước đây mình không bảo vệ tốt cho cậu, để cậu bị người ta bắt nạt.. Mình rất nhớ cậu."

Khắc Khiêm dựng xe cách đó không xa, nhìn góc nghiêng thanh tú và đôi lông mi trùng xuống của Khánh Đường, hắn không nỡ làm phiền, đành chờ nàng ở đằng xa. Nhưng hôm nay có vẻ khác với mọi ngày, kể từ lúc tan học, Khánh Đường đột ngột trở nên trầm tĩnh và đăm chiêu. Mặt mày thẫn thờ như trong đầu có cả một bộ phim đang chạy, nàng đã ngồi trước mồ của Phương Hiền hơn một tiếng, vẫn chưa có dấu hiệu đứng dậy.

Khắc Khiêm đành tiến đến, đặt tay lên vai nàng, định an ủi một hai câu. Khánh Đường bỗng chốc nói một câu thảng hoặc:

"Có thể mình bị mất trí nhớ, hoặc có thể mình hoàn toàn không bị mất trí nhớ."

Khắc Khiêm không rõ nàng đang nói với mình, hay là chỉ tự cảm thán, nên im lặng chờ đợi. Một lúc sau chỉ thấy giọng nói của nàng phảng phất bên tai, từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch như đã từng nghĩ hàng trăm lần:

"Nếu như mình cả đời này đều không nhớ ra cậu, nếu như mình không giống mình của ngày trước, nghĩa là mình hiện tại có tính cách không giống với Khánh Đường mà cậu quen thân từ nhỏ." - Khánh Đường khó khăn nói - "Vậy thì cậu có còn muốn làm bạn với mình không?"

Khắc Khiêm không ngốc, Khánh Đường càng không. Mọi người liên tục nhắc đến Khánh Đường của trước đây khép kín như thế nào, yếu đuối như thế nào, kém cỏi ra sao, sao nàng có thể không để ý.

Khắc Khiêm đưa tay chạm lên tấm bia khắc chữ Phương Hiền.

"Nhưng mình và Phương Hiền đều có kí ức của cậu không phải sao?"

Khánh Đường: "Ý mình không phải như vậy."

Khắc Khiêm: "Mình hiểu, Khánh Đường. Ngày hôm nay cậu cược với Diệu Nhi, là để trút giận cho Hiền đúng không? Chỉ vì cậu nghe nói Yến Linh và Diệu Nhi không ít lần bắt nạt cậu ấy?"

Khánh Đường gật đầu thừa nhận.

Khắc Khiêm: "Vậy có gì khác đâu, Khánh Đường cậu vẫn là cậu, chẳng có gì thay đổi cả, chỉ là cậu trước đây bảo vệ Hiền theo cách khác, bây giờ cậu trưởng thành hơn, bảo vệ cậu ấy theo một cách khác."

Khắc Khiêm: "Không phải cậu yếu đuối nhút nhát, mà là cậu không thèm để tâm. Chẳng qua là bây giờ cậu mạnh mẽ hơn, cậu đã phản kháng lại, khiến cho đối phương cũng phải khó chịu như cậu."

Khắc Khiêm: "Dù cậu mất đi một phần trí nhớ, cuối cùng tình cảm trong cậu vẫn không thay đổi, bản chất không thay đổi, vậy thì có gì để lo lắng.. bao gồm cả việc cậu từ chối người khác cũng thế."

Khánh Đường:...

Khắc Khiêm tiếp tục hỏi: "Vậy nếu là mình thì sao, chẳng may mình bị người ta ức hϊếp, cậu có đứng ra trút giận cho mình không?"

Khánh Đường nghẹn cả cổ họng: "Ai mà ức hϊếp nổi cậu?"

Khắc Khiêm: "Ví dụ, mình đang ví dụ mà."

Khánh Đường ngẫm nghĩ, nàng đột nhiên nghĩ về Thái Bảo, nàng nhớ Thái Bảo từng bị mấy tên ngốc khóa trên bắt nạt, nàng đã xông đến dùng cuốn từ điển dày cộp để đập cho chúng một trận. Nhưng trong điều kiện đó là bạn thân nhiều năm của nàng, còn Khắc Khiêm thì sao, dù hắn rất tốt, nhưng hắn là vẫn bạn thân của nàng trong miệng của người khác. Không phải là người khiến nàng có cảm giác đã bên mình qua nhiều năm tháng.

Trong đầu Khánh Đường chợt hiện lên hình ảnh Khắc Khiêm chạy xồng xộc đến bên bàn mình, căng thẳng hỏi "ai bắt nạt cậu." Tự nhiên cứ như vốn phải thế. Đây là nàng bị lạc vào cuộc đời của hắn, hay hắn lạc vào cuộc sống của nàng đây.

Mỗi ngày gặng hỏi bản thân là ai, khiến nàng đau đớn khôn nguôi.

Trước sự im lặng của Khánh Đường, hắn không hỏi nữa, dắt nàng rời khỏi nghĩa trang. Cả hai im lặng trên suốt quãng đường về, Khánh Đường lúc bước vào cửa nhà còn không dám ngoái đầu lại nhìn hắn, cõi lòng ngổn ngang.