Chương 8.
Các môn đều có đã có đề cương mới, nhưng hai ngày hôm nay có vài lớp không có tiết Tiếng Anh, sợ chậm trễ tiến độ ôn tập của học sinh, giáo viên Tiếng Anh phải thông báo các lớp sắp xếp học sinh lên phòng giáo vụ tự lấy đề cương phát cho lớp mình. Khắc Khiêm ngồi trong lớp đang buồn chân buồn tay thì bắt gặp Trường Minh thong thả đi qua cửa sổ. Thấy bản mặt khó ưa của Khiêm, cậu nhắm một bên mắt ghé đầu tốt bụng nhắc nhở, thế là hắn hào hứng xin phép giáo viên bám theo Trường Minh đi lấy đề cương Tiếng Anh, vừa vặn bỏ qua cuộc đấu khẩu vừa rồi.
Lúc đem đề cương quay lại lớp chỉ nghe loáng thoáng câu chuyện, không nói không rằng liền xông tới bàn của Khánh Đường gặng hỏi:
"Đứa nào gây chuyện với cậu?"
Khánh Đường đang say sưa sửa bài thi, bị thái độ của hắn dọa hết hồn, nàng ngước nhìn lên gương mặt căng thẳng của Khắc Khiêm, buồn rầu chỉ tay sang bên cạnh:
"Thanh Trúc, Thanh Trúc ăn hϊếp mình."
Thanh Trúc nghe xong đánh rơi cả bút xuống đất, nhỏ mở to mắt, hết nhìn nàng lại quay qua nhìn Khắc Khiêm, mặt mũi nóng bừng bừng:
"Mình... cậu... cậu... thật là ngang ngược!"
Nhìn khuôn mặt oan uổng lại không biết phản kháng của Trúc, Khánh Đường che miệng bật cười.
"Đường Đường!!!"
"Cậu ngốc quá đi." - Khánh Đường ôm chầm lấy Trúc nhõng nhẽo, dỗ nhỏ bớt giận.
Khắc Khiêm nhìn nàng tươi cười, hiếm khi nào mới thấy Đường vui vẻ cởi mở như vậy, cơ mặt liền giãn ra"Xem ra là cậu mới chính là kẻ gây chuyện."
Khắc Khiêm định rời đi, Khánh Đường túm vạt áo kéo cậu lại:
"Cậu có thể..." - Nói nửa câu, nàng vội sửa lời - "Mình muốn một bản đề cương toán, Khắc Khiêm cậu xin giúp mình đi."
Nghe lời yêu cầu này, Khắc Khiêm thầm cảm thán, có tiến bộ, cấu trúc câu nhờ vả đã có thay đổi.
"Được, lát mình lấy cho cậu. Nhưng cậu cần sửa xong bài thi của tháng trước đã."
"Nhanh thôi."
Khánh Đường gật đầu, Khắc Khiêm liếc nhìn bài thi đang sửa dở giang của nàng, có hơi ngạc nhiên.
"Có tiến bộ đấy, cần gì thì ới mình một câu."
Khánh Đường làm dấu tay Ok, rồi nhẫn tâm đuổi hắn về chỗ ngồi. Nàng cặm cụi sửa từng bài một, vừa làm vừa chửi mình sao có thể sai một cách vớ vẩn như vậy, lại còn xếp hạng áp chót, mặt mũi để ở đâu, thật không cam tâm chút nào. Nhất định là ông trời đang trêu ngươi nàng rồi, bắt nàng nỗ lực lại từ đầu ư?
Trước đây thứ hạng thứ 12, 13 của nàng chẳng lẽ là ...nằm mơ?
Mười năm ngày đêm cày cuốc đèn sách học bài muốn thổ huyết của nàng cũng chỉ là... trong mơ?
Giờ đây phàm là những chuyện khó giải thích, nàng liền đổ cho việc mình đang bị mất trí!
Mất thì mất, nàng phải lấy lại hết.
"Thanh Trúc, đừng lo lắng cho mình, cậu biết trí nhớ của mình đang gặp vấn đề mà. Nói thật cho mình biết đi, trước đây mình như thế nào?"
Trúc nhìn thấy Đường Đường nghiêm túc, không giấu giếm nữa:
"Thành tích học tập không ổn lắm, các kỳ khảo sát cậu luôn đứng dưới. Cậu cũng không hứng thú gì với việc học tập cả."
"..."
"Phương Hiền với Khắc Khiêm thường xuyên thúc ép cậu học tập. Nhưng kết quả chưa từng thay đổi, miễn cưỡng gọi là hoàn thành bài thi. Mỗi lần như vậy, cậu đều nằm ườn ra bàn, không chịu nói chuyện với ai cả."
"Nói gì nghe thê thảm vậy."
"Lại còn con oắt con kia nữa, học hành hơn người được một chút, suốt ngày nói bóng nói gió kiếm chuyện với cậu." - Thanh Trúc đột nhiên cáu kỉnh nhìn về phía chỗ ngồi của Yến Linh và Diệu Nhi.
Khánh Đường há hốc mồm.
"Ai mà chẳng có khuyết điểm phải không?" - Trúc hậm hực - "Cậu ta cũng đâu có được tài năng vẽ tranh như cậu. Chờ sau này cậu nổi tiếng, mình sẽ bắt cậu ta ngước mắt lên mà ngắm tranh của cậu treo ở bảo tàng lớn."
"Nhưng mà khi nãy cậu ngầu lắm, mình thích cậu lắm."
Nói xong Thanh Trúc cười toe toét, má lúm đồng tiền dễ thương hiện lên.
Khánh Đường: ...
Có mấy câu võ mồm thôi mà Thanh Trúc đã hào hứng tới mức này, đến lúc Khánh Đường mà đυ.ng chạm chân tay thì có phải là nhỏ muốn cưới nàng luôn không? Xem ra hình tượng trước đây của nàng chính là cam chịu, nhu nhược, ít nói, dốt nát. Thật khó coi!
Để cho phù hợp với tình hình, Khánh Đường làm bộ phối hợp, nghiêm chỉnh nói:
"Mình hiểu rồi, mình đã bỏ bê học tập lâu rồi, từ bây giờ mình sẽ cố gắng hơn, kỳ thi tới nhất định sẽ vượt lên trên."
Thanh Trúc nhìn gương mặt quyết tâm của nàng, trong lòng vui mừng, nhưng thiếu nữ bàn trên có vẻ như châm chọc đã thành thói quen, Khánh Đường vừa dứt khẩu hiệu, Diệu Nhi liền quay xuống:
"Bạn Khánh Đường thật có quyết tâm nha, bạn định vượt qua ai đây, với sự mạnh mẽ này chắc là phải vượt được qua Trường Minh để sánh vai với cậu ấy đấy nhỉ? À không, chỉ là vượt lên thôi mà, dù lên được một hạng thì cũng là vượt rồi cơ mà. Từ 288 lên 287 cũng tính."
Khánh Đường vỗ về nắm đấm tròn tròn xinh xinh của Trúc, giọng nói dịu dàng mà có lực:
"Bạn Diệu Nhi đứng hạng mấy?"
Diệu Nhi khác với Yến Linh, nhỏ quả thực có thể khoe khoang:
"Không xuất sắc lắm, đứng thứ ba mươi ba thôi."
"Ồ, cao thật đấy, thế thì mình sẽ vượt qua cậu vậy."
"Cậu nghe nhầm rồi có phải không?" - Diệu Nhi nhíu mày quay hẳn xuống nhìn nàng. - "Là ba mươi ba, chứ không phải một trăm ba mươi ba."
Khánh Đường vẫn điềm nhiên chống tay lên cằm, giả đò ngẫm nghĩ:
"Ồ mình nghe nhầm, xin lỗi nhé."
Diệu Nhi nghe xong chưa kịp trào phúng thì bị Khánh Đường đâm thêm một dao: "Mình lại nghe nhầm thành hạng ba mươi."
Diệu Nhi tức tối, chợt phát hiện ra xung quanh im ắng khác thường, mọi người đang nhìn chòng chọc về phía này có vẻ như đều đã nghe thấy cuộc đối thoại. Hôm nay xem ra lớp 11B được ăn dưa no căng cả bụng.
Thanh Trúc hốt hoảng kéo tay áo nàng, thầm thì:
"Đường Đường, đừng vì tức giận mà bốc đồng. Đó là hạng 33, thuộc top học sinh giỏi toàn khối."
"Cậu nhìn mình có giống đang tức giận không?"
Thanh Trúc nhìn xoáy vào đôi mắt nàng, trong veo tĩnh lặng như mặt nước, nàng bạn vẫn ít nói, cử chỉ dịu dàng trầm ổn. Nhưng trong ngữ khí lại tự tin và cứng rắn, thậm chí có chút ...kiêu ngạo?
"Thanh Trúc nói không sai, hạng ba mươi ba là hạng gì cậu có biết không? Đừng tự làm xấu mặt mình nữa, với thứ hạng 288 của cậu, có thể vượt lên 50 bậc đã là có cố gắng rồi."
Đường Đường xấu xa suy nghĩ: Con gái con lứa nhìn mặt mũi thì rõ xinh mà ăn nói như chóa kêu. Chẳng lẽ lại đấm thẳng vào cái mỏ chúm chím kia một phát để nhỏ ta câm mồm vào?
"Mình chưa từng đạt đến thứ hạng này, nhưng nghe nói thứ hạng này là đã có thưởng rồi đúng không?"
Học sinh khác đột nhiên hồ hởi lên tiếng:
"Hạng 1 đến hạng 5. Thưởng một triệu đồng và một thẻ ăn bán trú miễn phí sử dụng trong tháng tiếp theo, hạng một và hai ngoài ra sẽ được hoàn học phí nếu ba tháng liền không rớt khỏi Top ba. Hạng 5 đến 10 thưởng 700 ngàn đồng và một thẻ ăn bán trú miễn phí trong tháng tiếp theo. Hạng 10-20 500 ngàn, một thẻ bán trú. Hạng 20-30 thì 300 ngàn và 1 thẻ bán trú. Hạng 30-35 thì chỉ một thẻ bán trú."
Khánh Đường tất nhiên biết những điều này, nhưng nàng vẫn làm bộ cảm kích cậu bạn bàn kia:
"Cảm ơn nhé, mình kém cỏi quá nên không biết thế giới phần thưởng của những người xuất sắc."
Sau đó nàng đưa đôi mắt liếc qua cô bạn Diệu Nhi chảnh chọe với mái tóc xoăn sóng kiêu kì:
"Bạn Diệu Nhi thật là lợi hại, mỗi tháng đều cố gắng trong top 35 để không phải đóng tiền ăn bán trú."
"Cậu..."
"Nếu tháng tới mình vượt qua cậu, thì cậu tặng thẻ ăn cho mình nhé."
Tự nhiên cả lớp òa lên một tiếng, tên lớp trưởng vốn ưa hóng hớt đánh hơi được một kèo thơm đâu đây, hắn từ đâu nhảy ra khỏi chỗ ngồi, khiến mấy đứa xung quanh xúm xít tụm lại theo.
Khánh Đường bình thản, trong mắt của Diệu Nhi dường như cảm nhận được một chút coi thường.
Trước đây nhỏ vốn hay mỉa mai đâm chọt Khánh Đường và Hiền Phương, hai con người này luôn không phản ứng lại với nhỏ, thỉnh thoảng Khắc Khiêm còn phải ra mặt một chút. Nhỏ luôn nghĩ bản thân mình trên cơ, nay đột nhiên bị vặn lại, nhỏ bị bất ngờ.
Mà xung quanh các diễn viên quần chúng đang bao vây phía này mong chờ.
"Cậu lấy đâu ra tự tin sẽ vượt được qua tôi chứ?"
"Cậu có tự tin là mình sẽ không vượt qua được cậu không?" - Khánh Đường hỏi ngược lại.
"Với năng lực của cậu... sao có thể?"
Khánh Đường nâng mí mắt, âm thanh êm như ru:"Vậy lắm lời làm gì, cược đi."
Chỉ chờ có thế, lớp trưởng Lý Công Bằng ngay lập tức nhảy lên trên ghế, chứng minh cái tên của mình là một trong những yếu tố cần phát huy trước nhân loại. Hắn ta giang rộng hai tay ra hiệu cả lớp trật tự, sau đó dõng dạc:
"Cả lớp chú ý, chúng ta có một trận đấu ở đây. Lặng yên để xem hai nhân vật đại kỳ tài của chúng ta sẽ đưa ra luật gì nào."
Thấy tình hình căng thẳng, Thanh Trúc vội vã ngoái đầu ra sau cầu cứu Khắc Khiêm, lại chỉ thấy hắn ta khoanh tay ngồi xem kịch hay, không hề có ý định muốn xen vào.
Khánh Đường có thay đổi lạ lùng như vậy, cũng đâu phải lần đầu hắn chứng kiến. Khẩu khí như vậy đã là gì, Khánh Đường còn từng kêu cậu cút đi kia kìa! (thù dai quá cha)
"Nếu cậu thua thì sao?"
"Thì phần thưởng cho thứ hạng của cậu, nhà trường thưởng như thế nào, mình sẽ tặng thêm một phần giống như thế."
Chưa để Diệu Nhi trả lời, Lý Công Bằng chen ngang cố tình hỏi lại cho kỹ một lần nữa:
"Nghĩa là nếu Diệu Nhi thua, Diệu Nhi sẽ đưa cho Khánh Đường một thẻ ăn, nếu Khánh Đường thua, cậu sẽ phải tặng cho Diệu Nhi một phần thưởng tương đương với phần thưởng của nhà trường."
"Đúng vậy, bao gồm cả tiền thưởng."
Người trong cuộc còn chưa chốt kèo, mấy kẻ hóng hớt là hú hét ầm ĩ để tạo không khí.
"Nếu nói như vậy, nếu Diệu Nhi đứng top đầu thì có phải Khánh Đường sẽ lỗ to rồi không. Tiền thưởng, tiền hoàn học phí, tiền thẻ bán trú... Trời ơi phú bà học đường là đây chứ đâu."
Một giọng nói ồn ào trong đám người vọng ra, Khánh Đường cười mỉm.
"Mỗi bức tranh của mình bán trên mạng không dưới năm trăm nghìn đâu, nếu Diệu Nhi có thể đạt hạng một, mình còn tặng thêm cậu ấy một bức tranh chân dung nữa."
"Ai... Ai cần tranh ảnh của cậu."
"Dù sao cậu cũng chẳng có diễm phúc đó."
Khánh Đường hờ hững đảo mắt nhìn về phía Khắc Khiêm, sau đó gõ tay lên mặt bàn.
"Trường Minh lớp A và Khắc Khiêm lớp này phong độ vẫn chưa đi xuống để cậu có thể vượt qua được đâu. Hơn nữa tổ một còn có Đức Minh, tổ bốn còn có Hồng Hạnh, còn lớp phó học tập Dương An... Đừng nói đến xếp hạng toàn khối, riêng chỉ xếp hạng trong lớp cậu còn chưa thể vượt qua họ."
Diệu Nhi thẹn quá đứng bật đậy:
"Cậu đang coi thường tôi đấy à?"
Khánh Đường nhún vai: "Mình chỉ nói thật, và đúng là mình cho rằng với trình độ của cậu bây giờ, không thể bằng."
Diệu Nhi nóng mặt nhìn đám đông xung quanh, có một vài đứa đang cười cợt, Khánh Đường càng muốn dồn ép nhỏ, lặp lại một lần nữa:
"Rồi cậu có dám cược không?"
"Được. Tôi sợ gì chứ? Tôi phải sợ kẻ đang đứng áp chót như cậu sao?"
Khánh Đường nở một nụ cười tươi tắn, bỗng chốc khiến chỗ ngồi của nàng như tỏa nắng, nàng ngước lên tên lớp trưởng đang đứng nhảy nhót trên ghế.
"Lớp trưởng!"
Hắn ta giật mình cầm hai cây bút gõ vào nhau tạo tiếng leng keng:
"Quên mất, chốt kèo! Chốt kèo!"
Trong góc lớp kia, Khắc Khiêm đang nhe hai cái răng hổ ra không giấu nổi nụ cười đắc ý. Nhìn đi, Khánh Đường vừa nãy đang khen hắn đấy... Chà thật là đỏng đảnh quá, miệng lưỡi sắc bén quá.
Hắn nói với lên:
"Khánh Đường cậu cứ cược đi, nếu chẳng may thua rồi, thì kiếm mình lĩnh tiền trả cược là được!"
Lớp học cười ầm lên, Khánh Đường quay lại trừng mắt: "Ngậm cái miệng quạ của cậu lại."