Chương 4

Chương 4.

Và có trời mới biết, Trường Minh cuối cùng cũng có ngày phải trực tiếp đυ.ng mặt với Khắc Khiêm, không biết là nguyên cớ nào, cậu chàng đã phải lòng cô nàng bạn thân của hắn: Phùng Khánh Đường.

Khánh Đường có một đặc điểm khó gần, chính là nàng quá mức thu mình, hướng nội ít bày tỏ. Nhìn thì giống như rất phụ thuộc vào người khác nhưng thực tế lại rất độc lập, luôn làm việc một mình, cùng với việc nàng có đôi phần thờ ơ lạnh lùng không để ý đến xung quanh. Nàng chẳng mấy khi tham gia hoạt động vui đùa trong lớp, nhưng vẫn luôn có một vài người bạn thích quấn lấy nàng.

Phần lớn thời gian Khánh Đường đều ở trong lớp hoặc nếu ở sân thể dục, thì chỉ cần rảnh tay là nàng sẽ ngồi vẽ kí họa. Tuyệt đối không thơ thẩn ở đâu một mình để Trường Minh có cơ hội bắt chuyện.

Hết cách, cậu từng nghĩ đến việc đi tìm đến Khắc Khiêm, sau đó không tin tưởng lắm lại gạt đi. Và chẳng ngờ, trong lần đầu tiên bắt chuyện với Khánh Đường, cậu đã bị Khắc Khiêm cho chọc cho tức gần chết.

Trường Minh tuy mọt sách, nhưng cậu không phải là kẻ khù khờ chỉ biết đến con chữ, tính cách điềm đạm không sôi nổi, nhưng tuyệt nhiên không phải người nhát gan.

Chuyện đầu năm lớp 11, hội khỏe phù đổng diễn ra, toàn trường rục rịch tổ chức các giải đấu, tất cả các lớp đều phải đăng kí các môn điền kinh, bóng chuyền, bóng đá, cờ vua, cầu lông, kéo co... Và tất nhiên hai chàng trai ấu trĩ của chúng ta lại bắt đầu chọ chọe nhau, sau khi thăm dò tới lui, cuối cùng cả hai đều đăng ký bộ môn điền kinh, chạy bền. Cái bộ môn mà các học sinh ai cũng ngao ngán né như né tà, thì chỉ có hai tên điên này đâm đầu vào, quyết không buông tha cho nhau dù chỉ là một cuộc thi thi thể dục thể thao theo hình thức, với mục đích tuyên truyền toàn dân rèn luyện sức khỏe.

Ngày thi đấu, học sinh các lớp các khối đều có mặt đông đủ ngoài sân vận động, tiết trời nắng đẹp. Sân vận động cổ động viên nhiều gấp mười lần số người thi đấu, lớp nào cũng xúng xính, tay đeo hoa hoặc tua rua cổ vũ, sắc màu sặc sỡ.

Khánh Đường, Phương Hiền, Thanh Trúc không ngoại lệ, nhiệm vụ chung là đứng ngoài rìa sân làm cổ động viên, mỗi nàng được tên lớp trưởng sến súa nhét vào tay một túm nilon đã dùng thun túm chặt một đầu, xanh đỏ vàng màu sắc đủ cả. Nhiệm vụ là chế quả cầu cổ vũ trước khi các vòng thi bắt đầu, lũ con gái vừa tươi cười tay vừa tước từng sợi một, những miếng nilon lúc đầu sẽ thô kệch, to và dày, nhưng tước dần tước dần từng sợi nhỏ sẽ thành những quả cầu tua rua xinh xắn.

Trong lúc đang mải mê tách từng sợi, Khánh Đường loáng thoáng nghe tiếng òa lên của mọi người xung quanh. Cảm nhận được làn nước mát đến từ mu bàn tay, giữa nền nắng vàng, ly matcha xanh lá nổi bật lên trước đôi mắt của nàng. Khánh Đường ngước mắt lên nhìn, một chàng trai sáng sủa tóc cắt kiểu trai ngoan Hàn Quốc, mặc áo thể thao màu xanh dương có in chữ Vũ Trường Minh 11A đang đưa ly nước về phía mình.

"Mình tên là Trường Minh lớp 11A, muốn làm quen với cậu, Khánh Đường!"

Lại một tiếng ồ lên thu hút sự chú ý của một đám người dưới sân, Khánh Đường há hốc miệng bối rối. Nàng thừ người ra, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Trường Minh mỉm cười đặt ly nước vào tay nàng, Khánh Đường theo quán tính nhận lấy rồi lại đứng bần thần, chẳng biết đáp lại như thế nào. Ngay cả trong tình uống ồn ào này, trông nàng vẫn rất yên tĩnh.

Vẫn chưa biết nên đối đáp sao cho phải, thì mắt Khánh Đường đã tối sầm lại, tấm lưng sừng sững của Khắc Khiêm bao trùm tầm mắt của nàng. Hắn cắt ngang tầm nhìn của Trường Minh, giọng điệu không hoan nghênh lắm.

"Bạn Trường Minh thủ khoa lớp 11A đây mà, cậu có ý đồ gì xấu với Đường Đường đáng yêu của lớp chúng tôi vậy?"

Lớp 11B lúc này có vài tiếng cười khúc khích rộ lên, Trường Minh ngỡ mình đang bị cười nhạo, cậu vẫn điềm tĩnh đáp lời:

"Người tôi muốn tìm là Khánh Đường, đâu phải cậu, cậu xen ngang như vậy là có ý gì đây?"

"Ý trên mặt chữ, tôi hỏi cậu trước mà, cậu có ý đồ gì?"

"Cậu xem phim nhiều quá rồi!" - Trường Minh lạnh nhạt.

"Có lẽ cậu không rõ rồi, mọi người ở đây đều biết bất kỳ ai muốn lại gần Đường Đường thì đều phải bước qua xác tôi đã."

Khắc Khiêm dùng tông giọng đùa cợt, nhưng nét mặt lại không nặn ra được nụ cười. Nhận thấy bạn học lớp A nét mặt hơi căng, Phương Hiền liền nín cười đẩy đẩy hắn.

"Được rồi Khiêm, đừng chọc cậu ấy nữa, Đường Đường bỏ chạy luôn rồi kìa."

Sau đó Khắc Khiêm thấy nách mình hơi ngứa ngáy, cúi xuống phát hiện cái tua rua của Đường Đường đang bị mình kẹp lủng lẳng. Hắn bật cười nhìn về phía đằng xa, con chuột nhỏ ấy thật biết cách chuồn, nhân lúc ông đây không để ý mà nhét cái của nợ này vào nách rồi lỉnh đi mất.

"Mắc gì phải bước qua xác cậu." - Trường Minh không nhìn hắn, mắt đưa theo bóng lưng đang từng bước rời khỏi sân vận động của Khánh Đường. Phía sau là Phương Hiền vội vã chạy theo nàng.

""Cậu không biết à, đặc quyền của bạn thân đấy.""

Quai hàm Trường Minh bạnh ra, răng nghiến nhẹ. Khắc Khiêm dửng dưng nhìn về phía sân vận động, chuẩn bị đến thời gian thi đấu chính thức, hắn không tiếp tục nói chuyện với Trường Minh, lại không có ý định kết thúc cuộc nói chuyện để cho cậu ta đi.

Khắc Khiêm đếm trong bụng từ 1 đến 100, lúc đếm đến 88, Trường Minh không nhịn được thốt lên:

"Tôi không biết cậu nói bước qua xác nghĩa là gì. Nhưng tôi có thể chạy qua xác cậu."

Chỉ chờ có vậy, Khắc Khiêm nhanh chóng tóm lấy chủ đề:

"Cậu chắc chắn có thể chạy thắng nổi tôi à? Cậu ngoài việc giải đề ra còn có ưu điểm gì? Cậu còn chưa từng tham gia một môn thể thao nào trong trường học.""

""Nếu tôi thắng cậu thì sao?""

""Cậu cứ thắng được tôi đi đã. Tôi xem cậu có thể cố gắng đến đâu.""

Và đó cũng là lần đầu tiên Trường Minh thua thê thảm như vậy, cậu có thể kiêu ngạo trong bất kì lĩnh vực nào, nhưng thể dục thể thao sức người là thứ có hạn, tuy cậu cũng đã từng đạt thành tích tốt ở những năm cấp hai, do sau này dành nhiều thời gian vào kiến thức văn hóa nên phong độ đã giảm sút ít nhiều.

Còi báo vang lên, tất cả nam sinh chạy đường dài lao về phía trước, tổng cộng phải chạy bốn vòng sân, người về đích trước tất nhiên là giải nhất rồi.

Các lớp khối 11 đều đứng ngồi không yên, ùa nhau ra mép đường đua cổ vũ, Trường Minh dáng dấp mảnh khảnh thư sinh, lúc chạy đôi chân dài 8 tấc nhẹ bẫng lướt trên mặt đất khiến lũ con gái trầm trồ, xem chừng phong độ rất tốt nha, cậu ta cứ thế dẫn đầu suốt hai vòng.

Khắc Khiêm không nao núng, lúc khởi động chạy bền hắn lấy chữ "bền" làm đầu, tốc độ không nhanh nhưng nhịp chạy đều đặn, vòng thứ nhất khi tất cả đang dốc sức chạy nhanh nhất, mỗi hắn là thong dong phía sau. Sang đến vòng thứ hai thứ ba, có vài người đã bị đuối, tụt lại phía sau, hắn nhịp chân nhanh hơn một chút vượt lên giữa.

Hết vòng thứ ba, hắn bắt đầu tăng tốc, đột nhiên vọt lên giữa đám người đang bắt đầu chậm dần, đúng là người chăm thể dục thể thao, rất có tướng của vận động viên.

Chỉ còn nửa vòng, Khắc Khiêm vượt qua Trường Minh, tốc độ không có chậm hơn chỉ có nhanh hơn, thậm chí bỏ xa cậu hẳn một đoạn dài, trở thành người dẫn đầu. Trường Minh guồng chân chạy đuổi theo, nhưng dù thế nào cũng cảm thấy đối phương mỗi lúc một xa.

A ~ Ôi ~

Sân vận động cùng một lúc vang lên hai âm thanh, tiếng trước dành cho Khắc Khiêm chân đã chạm đích, tiếng sau dành cho Trường Minh đang nằm sõng soài trên sân chạy, lúc này vẫn còn cách điểm cuối một khoảng rất xa. Những vận động viên còn lại cứ thế lần lượt vượt qua cậu, rồi trở thành người về thứ nhì, thứ ba, thứ tư…

"Thật thê thảm." - Trường Minh thầm nghĩ, lần đấu này, đến cả đứng thứ hai cậu cũng không thể đạt được.

Trường Minh bò dậy, ngẩng mặt nhìn về phía cuối con đường, Khắc Khiêm chân vẫn chạy những bước nhỏ, nhưng đôi mắt thì đang nhìn mình chằm chặp cậu như thầm đánh giá. Trường Minh dù đã là người cuối cùng, nhưng cậu vẫn đứng dậy tiếp tục từng bước hoàn thành phần thi.

Lúc chạy đến gần Khắc Khiêm, chỉ nghe tiếng hắn nói kèm theo một cái vỗ lưng rất nhẹ:

"Chạy tiếp đi, đừng dừng lại đột ngột, chậm thôi."

Trường Minh biết, cậu cũng là người đọc sách, cũng là người từng thi đấu môn này. Lúc này mà dừng lại đột ngột rất dễ đột quỵ.

Nếu như bình thường Trường Minh sẽ vô cùng căm hận chính mình vì để người ta vượt mặt, thế nhưng lần này thì không. Về khoản thể dục thể thao, cậu không bằng người kia, không đấu được. Trong lúc ngồi tự sơ cứu cái đầu gối bị trầy ở khu vực nghỉ ngơi, chắc mẩm rằng mình sẽ bị Khắc Khiêm chế nhạo một phen. Trước nay cậu chưa bao giờ thua thê thảm như vậy, đã thế lần này còn có mục đích khác.

Giờ đây cậu quả thực muốn Khắc Khiêm mau chóng chạy tới chế nhạo mình, sau đó cậu sẽ đáp trả bằng những thứ giáo điều, rằng dù thua trong cuộc thì này thì cậu cũng không bỏ cuộc trong chuyện tiến lại gần với cô nàng Khánh Đường kia đâu.

Bạn thân thì sao? Bạn thân cũng có thể tiến xa hơn được đâu.

Tuy nhiên, Khắc Khiêm thậm chí còn không xuất hiện ngay sau khi lên bục nhận giải, cả lớp 11B giải tán không còn một ai, Trường Minh bỗng cảm thấy lạc lõng. Con gái lớp 11A bình thường rất thích xáp lại chỗ cậu, sẽ đem đến cho cậu mấy lon nước, hoặc nói mấy lời vô thưởng vô phạt an ủi khen chê gì đó. Nhưng hôm nay cho dù điều kiện có thuận lợi đến đâu, cũng không có ai lại gần cậu, chỉ có nhỏ lớp trưởng là để ý đến, đưa cho cậu một ít đồ sơ cứu cá nhân để tự xử lí vết thương.

"Cậu làm mọi người ngạc nhiên lắm đấy."

Nhỏ lớp trưởng 11A Chi Linh cười mỉm. Trường Minh mặt liệt không đáp lời nào.

"Hôm nay cậu đứng trước toàn khối công khai theo đuổi bạn nữ lớp 11B, fan hâm mộ của cậu giờ muốn lại gần cậu cũng hết dám rồi."

"Mình chỉ đang làm quen."

"Đó chính là theo đuổi, cậu đã thẳng thắn trước bàn dân thiên hạ đến thế rồi còn che đậy cái gì!" – Linh cười lớn. – "Cái mặt liệt nhà cậu thế mà chủ động vậy đấy, khiến cho mấy nàng kia hết cả mộng mơ."

Chi Linh ra về cuối cùng vì phải dọn dẹp tàn cuộc, mỗi chòi lán của một lớp sẽ tự thu dọn riêng, Trường Minh không nói không rằng giúp cô thu dọn vài thứ lặt vặt, đầu óc rối bời.

Trường Minh sau ngày hôm đấy vốn tưởng sẽ có vài tiếng cười nhạo bản thân để thua thê thảm trước Khắc Khiêm, nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai nhắc đến kết quả cuộc thi đó. Thứ mọi người quan tâm lại chính là việc cậu thích Khánh Đường lớp 11B có phải không, thích từ khi nào, tại sao lại thích? Trường Minh lần đầu tiên nhận ra, chỉ có mỗi bản thân hơn thua thành tích, người khác hóa ra không để ý nhiều đến vậy.

Cậu nghĩ nhiều rồi. Thật ra thằng nhóc nọ tuy không nói ra nhưng trong lòng đắc ý lắm!