Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mối Quan Hệ

Chương 130: Phiên ngoại 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Alice

《 Trọn đời trọn kiếp 》 ( hai )

Buổi tối, Doãn Sướиɠ làm đồ Tây Ban Nha cho bọn họ ăn.

Đây là lần đầu tiên Vi Hoành Tuấn được thưởng thức tay nghề của Doãn Sướиɠ, canh thịt bò thơm lừng, bánh cá tuyết đưa vào miệng là tan chảy, cùng với nước sốt đậm đà, quả thực làm đứa du học sinh cả ngày làm bạn với thức ăn nhanh rơi lệ đầy mặt…… A, hắn cũng muốn có người anh với gia tài bạc triệu, vừa đẹp trai vừa biết nấu ăn ngon…… Không, chị gái chứ!!!

Hơn nữa, anh của Thiệu Quân Lăng hoàn toàn khác với minh tinh trong tưởng tượng của hắn, Doãn Sướиɠ là người ôn nhu lại còn thích cười, đặc biệt có lực tương tác.

“Hương vị thế nào?” Doãn Sướиɠ chú ý tới người bạn học mà Thiệu Quân Lăng mang đến.

“Ngon lắm ạ, ngon lắm luôn!”

“Có đủ ăn không?”

“Đủ đủ đủ…… À, cho em xin thêm một chén canh được không ạ?”

“Ha ha, đương nhiên có thể.”

“……” Đại ca Doãn Sướиɠ thật là đẹp trai, tưởng tượng đến sau này Thiệu Quân Lăng về nhà là có người đẹp biết nấu ăn phục vụ cho nó, làm Vi Hoành Tuấn ghen ghét đến nổi điên!

Sau khi ăn xong, Doãn Sướиɠ lại biểu Thiệu Quân Lăng mang Vi Hoành Tuấn ra phòng khách xem phim —— nhà bọn họ thuê có thiết bị chiếu phim —— Vi Hoành Tuấn nằm liệt trên sô pha, hưởng thụ sinh hoạt xa hoa lãng phí của giới tư bản, cảm khái Thiệu Quân Lăng có số hưởng.

Chờ đến 10 giờ tối, Vi Hoành Tuấn mới chịu cáo biệt dưới ánh mắt hung dữ của Thiệu Quân Lăng.

Tới cửa, Doãn Sướиɠ lại tự mình mời Vi Hoành Tuấn lần sau lại đến, lúc này đây, Vi Hoành Tuấn hoàn toàn làm lơ ánh mắt hình viên đạn của Thiệu Quân Lăng, dùng sức gật gật đầu: “Yeah! Em sẽ đến nữa ạ!”

Thiệu Quân Lăng: “……”

Tiễn Vi Hoành Tuấn đi rồi, Lục Linh Quyên cũng rời đi.

Thiệu Quân Lăng ôm lấy Doãn Sướиɠ, rốt cuộc có thể độc hưởng người này.

Nó không kiêng nể gì đè Doãn Sướиɠ ra hôn.

“Gì nữa đây? Lại ghen?” Tách ra thở dốc, Doãn Sướиɠ trêu chọc Thiệu Quân Lăng, nhưng lại vô cùng hưởng thụ hành động làm nũng của em trai.

Thiệu Quân Lăng lại đè Doãn Sướиɠ ra hôn, rồi mới chôn đầu vào hõm cổ đối phương, tìm kiếm an ủi không tiếng động.

Doãn Sướиɠ vuốt ve ót nó, ôn nhu hỏi: “Trừ bỏ nhốt anh ở trong nhà, thì anh phải làm gì để em có cảm giác an toàn đây?”

Thiệu Quân Lăng buộc chặt cánh tay: “Anh ôm em một lát là được.”

Nó biết vấn đề không phải ở Doãn Sướиɠ, anh rất tốt, rất rộng lượng. Từ lúc thừa nhận mối quan hệ này, Doãn Sướиɠ thay đổi vượt ngoài dự đoán của Thiệu Quân Lăng, tốt đến mức nó chịu hết nổi. Cho nên, nó chỉ có thể thông qua ôm, hôn môi, tiếp xúc tứ chi mới kiềm chế được tình cảm của mình.

“Ôm là được rồi à?” Doãn Sướиɠ cười nhạo, nghiêng đầu hôn hôn vành tai Thiệu Quân Lăng, “Em chờ cả ngày…… Muốn làm hay không?”

Thiệu Quân Lăng cả người chấn động, thiếu chút nữa bị chảy máu mũi.

Xong việc, Thiệu Quân Lăng ôm Doãn Sướиɠ được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi: “Anh, khi nào chúng ta làm tới bước cuối cùng?”

“Chờ hết nổi rồi hả?” Doãn Sướиɠ còn đắm chìm trong dư vị sau khi phát tiết, híp mắt nhìn nó, “Nghe nói, làm từ phía sau đau lắm á, em chịu nổi không?”

Thiệu Quân Lăng: “???”…… Gì? Hình như anh hiểu lầm gì đó thì phải ha?

Doãn Sướиɠ lại nói: “Anh lo em chịu không nổi đó chứ.”

Thiệu Quân Lăng: “……” Không phải, người nên lo lắng là anh mới đúng chớ? Nó muốn anh nó làm 0 cơ mà!

Nhưng Thiệu Quân Lăng nghĩ lại, nếu anh nó không muốn, thì nó cũng sẽ không cưỡng ép —— không phải không dám, mà là không nỡ.

Cái gọi là mạnh mẽ chế phục hoặc là bá vương gì gì đó, chỉ là Thiệu Quân Lăng trả thù những gì lúc trước anh nó trêu chọc nó thôi. Nhưng sau khi xác định tình cảm, Doãn Sướиɠ ngoan ngoãn phục tùng mọi yêu cầu của nó làm nó…… Lỡ như Doãn Sướиɠ kiên trì muốn ở trên, thì nó cũng không thể nhẫn tâm đi cự tuyệt.

Trán Thiệu Quân Lăng ra một tầng mồ hôi lạnh, lúc này mới phát giác hình như mình rơi vào cái bẫy ôn nhu rồi.

Doãn Sướиɠ thấy Thiệu Quân Lăng trầm mặc, khẽ cười một tiếng nói: “Nếu không, chờ tới sinh nhật em ha?”

Thiệu Quân Lăng: “…… Ừ.”

Còn mười ngày nữa mới tới sinh nhật, nó cần phải xoay chuyển suy nghĩ của anh Doãn Sướиɠ mới được!

Ngày hôm sau, Doãn Sướиɠ bớt thời giờ đi mua xe mới.

Thiệu Quân Lăng thi lấy bằng lái hồi hè vừa rồi, Doãn Sướиɠ chọn cho nó chiếc xe bốn chỗ tự động đời mới. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì chiếc xe này sẽ do Doãn Sướиɠ sử dụng, chiếc xe trước kia ở Pasadena đã được đem bán vì để ở một chỗ quá lâu.

Cùng ngày lái xe về, Doãn Sướиɠ liền mang theo Thiệu Quân Lăng lên cao tốc chạy vài vòng, thuận tiện chỉ đạo một chút kĩ thuật lái xe cho Thiệu Quân Lăng.

Nam sinh mười tám, mười chín tuổi đều yêu xe, Thiệu Quân Lăng cũng không ngoại lệ, phần lễ vật này làm nó phi thường vừa lòng, nhưng nó nghĩ đến sinh nhật vài ngày sau lại có chút khó khăn, bởi vì thật ra nó muốn lấy danh nghĩa “Sinh nhật” yêu cầu Doãn Sướиɠ đáp ứng nằm dưới, hiện tại Doãn Sướиɠ tặng xe, nó không còn lý do……

“Anh, hỏi anh một vấn đề.”

“Nói.”

“Anh biết nam nhân cùng nam nhân cụ thể làm như thế nào không?”

“……”

Thiệu Quân Lăng ra vẻ trấn định: “Trong hai người sẽ có một người nằm trên và một người nằm dưới, người nằm dưới lúc đầu sẽ bị đau, nhưng quen dần cũng thoải mái lắm.”

Doãn Sướиɠ nghe Thiệu Quân Lăng nghiêm trang phổ cập kiến thức cho mình, quả thực không biết nên khóc hay cười —— một nam nhân thành niên như hắn, cư nhiên còn phải bị tiểu tử chưa mọc hết lông như Thiệu Quân Lăng dạy dỗ nữa à?

“À? Vậy à?” Doãn Sướиɠ sớm biết Thiệu Quân Lăng đang tính toán cái gì, nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, “Sao em biết rõ qúa vậy?”

Thiệu Quân Lăng: “Ờ thì, em đọc sách người ta nói vậy đó, hơn nữa, người nằm dưới tương đối nhẹ nhàng hơn.”

“À,” Doãn Sướиɠ nhìn biển báo giao thông trước mặt, nhắc nhở nói, “Chú ý phía trước giảm tốc độ, mau thoát exit đi, gần đây có Costco, tới đó mua một ít đồ về nhà.”

Thiệu Quân Lăng: “……”

Doãn Sướиɠ nói một hơi, hoàn toàn kết thúc đề tài của Thiệu Quân Lăng.

Costco là hệ thống siêu thị bán sỉ phải có thẻ thành viên mới vào được, hơn nữa nơi đây khá xa, không có nhiều Hoa Kiều.

Doãn Sướиɠ đeo mũ cùng khăn quàng cổ rồi cùng Thiệu Quân Lăng vào đi dạo. Sắp tới Giáng Sinh, siêu thị trang hoàng toàn đồ liên quan tới ngày lễ, đối diện cửa siêu thị làmột hoa viên bán cây thông Noel, nồng đậm hơi thở ngày lễ làm Doãn Sướиɠ như được trở lại tuổi thơ.

Bởi vì định cư ở đây từ nhỏ, Doãn Sướиɠ chịu ảnh hưởng khá lớn từ văn hóa phương Tây, với hắn mà nói, Giáng Sinh mới giống ăn Tết hơn.

Khi đó Dương Na còn sống, hắn không thích ăn gà tây, Dương Na sẽ nướng một con gà bình thường cho hắn, sau đó làm bánh pie táo, nấu eggnog…… Hắn nhớ rõ có một năm, Doãn Đông được nghỉ sớm, bọn họ cũng cùng nhau lái xe đi siêu thị rất xa để mua sắm. Lúc ấy siêu thị có bán cây thông Noel, Doãn Đông thấy hắn thích, còn chọn một cái lớn nhất mua về cho hắn.

Doãn Sướиɠ thu hồi suy nghĩ, đi đến trước hoa viên bán cây thông Noel, nghiêng đầu hỏi Thiệu Quân Lăng: “Có muốn cái này không?”

Thiệu Quân Lăng hỏi lại: “Anh muốn à?”

Doãn Sướиɠ nghe vậy ngẩn ra, Thiệu Quân Lăng tiến lên một bước, nắm tay hắn hướng vào trong: “Chúng ta đi xem bên trong có hay không?”

Doãn Sướиɠ ngơ ngác đi theo Thiệu Quân Lăng, đi được hai bước mới phản ứng…… Đúng vậy, là chính hắn muốn.

Siêu thị quả nhiên có bán cây thông Noel, nhưng diện tích có giới hạn nên không trưng bày nhiều lắm.

Thiệu Quân Lăng dạo qua một vòng nói: “Chúng ta chọn cây lớn nhất đi?”

Doãn Sướиɠ nhìn em trai cao gần bằng mình, cười nói: “Được.”

May mắn là người ta có nhận giao cây tới nhà, nếu không, bọn họ cũng không biết làm sao. Sau đó, họ lại chọn một ít đồ trang trí và đồ uống, hai người liền quay trở về Los Angeles.

Về đến nhà, Thiệu Quân Lăng mất hết ba tiếng trang trí cây thông, nào là hộp quà nhỏ, dây đèn, đồ vật trang trí treo trên nhánh cây, linh ta linh tinh.

Doãn Sướиɠ mới vừa chất đồ ăn vào tủ lạnh xong, thấy thế “A” một tiếng, vui vẻ nói: “Đẹp quá.”

Buổi tối ngủ, Thiệu Quân Lăng dùng mười phần tinh lực giúp mình và Doãn Sướиɠ phát tiết xong, lại nhịn không được ám chỉ với đối phương, nằm dưới có bao nhiêu thoải mái.

Doãn Sướиɠ không khỏi cười nói: “Quân Lăng, em có biết vì sao anh chấp nhận em không?”

Thiệu Quân Lăng sửng sốt: “Hửm?”

“Chuyện anh làm với em hồi em mười lăm tuổi là lỗi của anh. Lúc đó, anh chỉ thương em như đứa em trai, nhưng mà cách thể hiện lại không đúng. Cho nên, khi anh phát hiện em có ý niệm đó với anh, anh mới kháng cự như vậy,” Doãn Sướиɠ nghiêng đầu nhìn nó, “Nhưng một chuyện xảy ra năm ngoái làm anh nhận ra rằng anh đã sai.”

Thiệu Quân Lăng: “…… Chuyện gì?”

Kì nghỉ hè vừa qua, Thiệu Quân Lăng đã xác nhận được tình cảm của Doãn Sướиɠ, nhưng quả thật nó chưa từng nghe Doãn Sướиɠ nhắc tới lí do vì sao.

“Là buổi tối em đòi anh hôn em,” Doãn Sướиɠ ngồi dậy, duỗi tay mơn trớn gương mặt Thiệu Quân Lăng, “Ánh mắt thiệt là ai oán, yếu đuối, cào nát cả tim anh. Chính là nụ hôn đó đã làm anh thay đổi, tim anh đập nhanh hơn, không giống với lúc anh trêu chọc em.”

Thiệu Quân Lăng: “……”

Doãn Sướиɠ: “Nhưng lúc ấy anh vừa mới cự tuyệt em, mà nảy sinh tà niệm thì đối với anh và em đều không đúng, có lẽ anh thương em quá nên mới dễ bị em ảnh hưởng. Sau này bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kĩ mới nhận ra rằng giây phút đó anh đã động tâm với em, đó là động tâm giữa nam nhân với nam nhân, mà không phải là anh trai và em trai…… Mỗi lần anh nhớ tới bộ dáng đó của em, đều muốn trêu chọc em một tí.”

Thiệu Quân Lăng nghe xong, trong đầu vang lên tiếng sấm không ngừng —— má ơi, anh thích bộ dáng đáng thương, bất lực của mình hả!? Chẳng lẽ từ nay về sau mình phải luôn giả bộ đáng thương trước mặt ảnh sao?

Doãn Sướиɠ cúi người hôn hôn môi Thiệu Quân Lăng, cười nói: “Yên tâm, chờ tới ngày sinh nhật của em, anh nhất định sẽ thương yêu em, bảo đảm em sẽ hoàn ~ toàn ~ thoải ~ mái.”

Bốn chữ cố tình nói chậm làm da đầu Thiệu Quân Lăng lạnh buốt, run bần bật.

Thiệu Quân Lăng vật vã trải qua mấy ngày trong tra tấn, cuối cùng cũng tới ngày sinh nhật.

Một chuyện đã mong chờ từ lâu, tới khi cận kề, Thiệu Quân Lăng ngược lại có chút e ngại.

Hai người hiểu rõ trong lòng mà không nói gì, cứ ăn cơm, tắm rửa, rồi chuẩn bị lên giường.

Doãn Sướиɠ dẫn dắt hôn Thiệu Quân Lăng trước, sau đó bắt tay đặt ở trên vai đối phương, cường ngạnh lại không mất ôn nhu mà ấn người nó xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »