- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mối Quan Hệ
- Chương 114: Vô dục vô cầu
Mối Quan Hệ
Chương 114: Vô dục vô cầu
Mễ Tu không rãnh rỗi như Doãn Sướиɠ, anh ta nghỉ không được mấy ngày liền phải bắt đầu công việc mới, khó khăn lắm mới rút ra được một buổi, tới thưởng thức tay nghề của Doãn Sướиɠ.
“Em cứ trạch ở nhà nấu ăn vậy hả? Nghỉ phép phải ra ngoài chơi chứ!” Mễ Tu nhìn Dõan Sướиɠ bận rộn trong nhà bếp.
Trước kia, Doãn Sướиɠ cũng hay đi du lịch một mình, sau đó làm minh tinh, ra nước ngoài công tác là chuyện thường ngày ở huyện, nào là tuần lễ thời trang nước A, chụp ảnh bìa nước B, tám năm liên tục làm Doãn Sướиɠ có hơi phiền chán ra đường.
Hắn nói giỡn nói: “Thời trẻ đi quá nhiều, già rồi lại không thích đi.”
“Già rồi?” Mễ Tu lớn hơn Doãn Sướиɠ ba tuổi bực mình nói, “Em trai, chú mới 26 thôi á! Chú nói mình già còn anh đây chắc thành ông cụ quá!”
“No problem, anh cứ giả bộ mình mười tám là được.” Doãn Sướиɠ đặt chén canh nhỏ trước mặt Mễ Tu.
“Gì đây? Chưa thấy em làm bao giờ.” Mễ Tu hỏi.
“, lần đầu tiên làm.” Doãn Sướиɠ trở về phòng bếp.
“Wow, lần đầu tiên làm luôn? Thì ra em kêu anh tới để làm chuột bạch ha!” Mễ Tu kêu lên.
Doãn Sướиɠ cầm con dao, cười như không cười xoay người nhìn anh ta: “Vậy thì sao?”
“Ok ok ok, đầu bếp là to nhất,” Mễ Tu bị bộ dáng hắn cầm dao bén nhọn dọa sợ, cầm lấy cái muỗng nhỏ nói thầm, “Em có biết anh hy sinh bao nhiêu mới tới đây được không? Tháng sau anh bắt đầu concert, màn mở đầu có khoe cơ bụng nên không dám ăn đồ nhiều dầu mỡ, còn phá lệ tới gặp em…… Ế! Canh này ngon thật!…… Wow…… Còn nữa không!?”
Doãn Sướиɠ giương khóe miệng: “Đây chỉ là canh khai vị, anh kiềm chế một chút, món chính còn chưa lên đâu.”
Món thứ hai được mang lên, .
“Trời ơi! Anh muốn khoe lên Weibo!” Mễ Tu chụp ảnh xong liền nếm thử, khϊếp sợ nói, “Chú em thật quá trâu bò, lần đầu tiên làm mà ngon dã man!?”
“Có khoa trương vậy không?” Doãn Sướиɠ cười khẽ một tiếng, được người ta khen làm hắn khá vui vẻ, chậm rì bò giải thích nói: “Lần trước em xem video chế biến thịt vịt, thấy món này hay hay, cũng khá dễ làm nên……”
Mễ Tu: “Ngài thật quá khiêm tốn, ngài Sướиɠ ạ!”
Doãn Sướиɠ: “Trước kia em thấy nấu cơm khá phiền toái, hơn nữa trong nhà vẫn luôn có bảo mẫu, cho nên nhiều năm qua không muốn đυ.ng vào. Kỳ thật dụng tâm học một chút, quen xào, chưng, nướng, chiên, nấu mấy loại thì học được thôi.”
Mễ Tu: “Bác bảo mẫu thế nào rồi?”
“Mới làm hóa trị lần một, đang ở bệnh viện, tóc rụng hết rồi anh.” Nói đến cái này, Doãn Sướиɠ nghẹn giọng, vội vàng đổi đề tài.
Món thứ ba là , Doãn Sướиɠ làm xong liền rửa tay ngồi ăn với Mễ Tu, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Mễ Tu cảm khái nói: “Tay nghề này dư sức mở nhà hàng rồi đó, em có suy xét tới không?”
Doãn Sướиɠ: “Không suy xét.”
Mễ Tu: “Em nói thích nấu ăn lắm mà?”
Doãn Sướиɠ: “Mở nhà hàng là kinh doanh, em thích nấu ăn đâu phải để kiếm tiền……”
Mễ Tu: “……”
Mễ Tu: “Đù má! Xém nữa anh quên, đại thiếu gia sống trong nhung lụa như em khác với dân đen như anh!”
Doãn Sướиɠ: “?”
Mễ Tu cầm muỗng chỉ vào mình: “Anh ngày nhỏ quá nghèo, làm gì cũng nghĩ tới lợi nhuận, chỉ sợ không kiếm được tiền!” Anh ta lại chỉ chỉ Doãn Sướиɠ, “Còn em từ lúc sinh ra đã không có quan niệm đó, cho nên người như em mang lại cảm giác vô dục vô cầu……” Anh ta cúi đầu nói: “Trước kia anh còn muốn khuyên em, mà giờ anh lại lười không muốn nói, chắc em không hợp với nghề minh tinh này đâu.”
Doãn Sướиɠ: “Vậy anh thấy em hợp với nghề gì?”
Mễ Tu cười nói: “Làm gì cũng không hợp, hợp với ngồi không…… Không đúng,” anh tanghiêng đầu nghĩ nghĩ, cười đến tà khí, “Thích hợp hầu hạ người ta.”
Doãn Sướиɠ: “???”
Mễ Tu vuốt cái bụng phình to, không có ý tốt nhìn Doãn Sướиɠ: “Em nấu ăn ngon, lại đẹp trai, kiến thức rộng rãi, có khiếu hài hước, nếu mỗi ngày về nhà đều thấy bàn ăn ngon, còn em nằm trên giường chờ sẵn…… Woa, ông trời thiệt là không có mắt mà? Khó trách thằng nhóc kia dùng trăm phương ngàn kế…… Nếu là anh, anh cũng muốn cưới em về nhà.”
Doãn Sướиɠ liếc mắt nhìn anh ta.
Mễ Tu: “Nhìn anh làm gì? Anh nói nhảm thôi mà…… Lấy tính cách đại gia như em, không phải ai muốn cũng làm được, nếu em không nguyện ý thì ai ép em nổi chứ?”
Doãn Sướиɠ nheo mắt, “Ha ha”, cười âm hiểm: “Vậy tối nay anh muốn qua đêm không? Em sẽ hầu hạ thật tốt, sáng mai còn làm bữa sáng cho anh nữa.”
Mễ Tu hoảng hốt: “Đại ca, ngài tha cho tôi đi!”
Buổi tối tiễn Mễ Tu đi rồi, Doãn Sướиɠ thu dọn phòng bếp, tắm xong, buồn chán nằm trên giường nói nhảm với AI: “Tiểu Lăng, Mễ Tu nói anh vô dục vô cầu, mày thấy sao?”
Tiểu Lăng: “Em thấy không có.”
Doãn Sướиɠ: “Vì sao?”
Tiểu Lăng: “Cổ nhân nói, ‘ vì yêu mà sinh ra ưu sầu, vì yêu mà sinh ra sợ hãi ’, yêu chính là một loại du͙© vọиɠ —— anh, anh có yêu em không?”
Doãn Sướиɠ theo bản năng buột miệng thốt ra: “Yêu.”
Tiểu Lăng: “Nếu yêu thì sao anh vô dục vô cầu được? Trừ phi anh giả bộ yêu em.”
Doãn Sướиɠ bật cười: “…… Sao mày thông minh thế hả?”
Tiểu Lăng: “Đương nhiên, người chế tạo ra em là ai chứ! a_a”
Doãn Sướиɠ: “……”
Doãn Sướиɠ gối đầu phát ngốc, chủ động yêu cầu nói: “Đọc thơ cho anh đi.”
Tiểu Lăng: “Ok, anh. ‘Không ai cưỡng ép anh làm gì, khoảng cách xa xôi cũng mang đến ngọt ngào, xuyên qua mấy vạn dặm xa xôi, em cũng muốn hôn lên đôi môi ấy……’”
Lẳng lặng nghe âm thanh quen thuộc, Doãn Sướиɠ nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Đều là người trần mắt thịt, nào có ai vô dục vô cầu.
Tháng sáu sức khỏe Dương Na chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, bác sĩ cũng tỏ vẻ có thể xuất viện, Doãn Sướиɠ liền mang bà về nhà.
“Quân Lăng nghỉ chưa con?” Dương Na về nhà liền hỏi.
“Dạ, sắp rồi.” Nghỉ hè bên Mỹ khá giống với trong nước.
“Nghỉ hè có về nhà không?”
“…… Con không biết.”
“Sao con không hỏi?” Dương Na nhìn về phía Doãn Sướиɠ, cảm thấy hai anh em xảy ra chuyện gì rồi. Tuy Thiệu Quân Lăng xuất ngoại, nhưng lấy trình độ quan tâm của Doãn Sướиɠ thì bà còn tưởng hai anh em sẽ gọi điện thoại mỗi ngày.
“Nó đang thi cuối kỳ dì ạ, con không muốn làm phiền nó.” Doãn Sướиɠ có băn khoăn của mình, từ lúc tan rã trong không vui thì đã lâu hai anh em không liên lạc. Dương Na bị bệnh, hắn còn gạt đối phương, nếu hỏi ra không chừng Thiệu Quân Lăng sẽ giận hắn mất.
Dương Na nghe xong Doãn Sướиɠ nói như vậy, đột nhiên minh bạch.
“Tiểu Sướиɠ, nói chuyện với dì một lát.” Dương Na nhẹ nhàng vỗ vỗ giường bệnh, nhìn Doãn Sướиɠ ngồi xuống rồi mới hỏi, “Con nhớ thằng bé sao?”
Doãn Sướиɠ cúi đầu, tầm mắt hơi lơ đãng: “Dạ.”
“Nhớ thì phải nói, đứa nhỏ này thiệt là,” Dương Na bắt lấy tay hắn, thở dài nói, “Trước kia con cũng như vậy với ba. Rõ ràng rất nhớ, nhưng biết ba bận rộn, tình nguyện chịu đựng cũng sẽ không chủ động gọi điện thoại cho ba.”
Doãn Sướиɠ cười vỗ vỗ tay bà nói: “Con không sao đâu.”
“Làm gì mà không sao đâu?” Đứa nhỏ này quá bị động trong tình cảm, càng là yêu thương, càng sợ sự tồn tại của mình trở thành gánh nặng cho đối phương, Dương Na nhìn thấy hết, đau lòng không thôi, “Ba của con có nỗi khổ riêng…… Con vẫn luôn muốn biết mẹ mình là ai đúng không?”
Doãn Sướиɠ lộp bộp trong lòng, nhìn bà không chớp mắt: “Dì biết ạ?”
Dương Na như là làm quyết định trọng đại, gật đầu nói: “Những việc này, nói ra thì rất dài. Ba con không thương đàn bà, mà là đàn ông, người kia tên là Thân Dương, là thiếu gia thứ sáu nhà họ Thân……”
Thân Dương……Siya…… Là cùng một người.
Dương Na: “Nhà họ Thân sa sút, Thân Dương vốn là thiếu gia nhàn hạ, trừ bỏ vẽ tranh, không còn sở trường nào khác, khi cậu ta ở bên Doãn Sướиɠ, sống không được tốt, sau đó mẹ con thương mến cậu ta, vẫn luôn giúp đỡ.”
Doãn Sướиɠ kinh ngạc hỏi: “Mẹ con?”
Dương Na gian nan nói: “Mẹ con là tam tiểu thư Hà Dục Phù, khi Thân Dương kết giao với Doãn Đông, đồng thời cũng là tình nhân của người.”
Doãn Sướиɠ lập tức nhớ tới cái tên mà nhiều năm trước phóng viên Cảng Thành từng nhắc tới: “Mẹ con…… Còn sống không?”
Dương Na gật gật đầu nói: “Tiểu thư giấu nghị sĩ Viên sinh ra con, cho nên người không thể nhận con, còn dì vốn là người của tiểu thư……”
Doãn Sướиɠ như bị sét đánh trừng mắt nhìn Dương Na, khϊếp sợ không thốt nên lời.
[chuyện bên lề]
Ngày hôm sau, Doãn Sướиɠ hỏi: “Tối nay có tới ăn cơm không?”
Mễ Tu: “Tối qua anh phải gập bụng 30 phút! Ăn nữa mất hết cơ bụng!”
Buổi tối không nhịn được, vẫn tới.
Ngày thứ ba, Doãn Sướиɠ: “Rảnh thì tới, một bàn tiệc đang chờ.” [ hình minh hoạ: Mỹ thực ]
Mễ Tu: “Không tới! Đến nữa anh làm chó!”
Qua mấy ngày, Mễ Tu: Gâu gâu gâu gâu……
Một tháng sau, fan não tàn nhà Mễ Tu: “Mễ Tu nhà chúng ta rốt cuộc có da có thịt rồi các bác ạ! Trên bụng có thịt mỡ rồi kia! Đáng yêu quá a a a!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mối Quan Hệ
- Chương 114: Vô dục vô cầu