Chương 7: Bị sư tôn nhốt lại

Biểu cảm của Diêu Liệt lập tức biến sắc.

Tiêu Dịch đột nhiên ngẩng đầu, biểu lộ vô cùng ngạc nhiên.

Giọng điệu của Giang Nguyệt Hoàn hoàn toàn không thay đổi: "Nói cách khác, chỉ có thể luyến tiếc mà nói cho chư vị rằng, bổn tọa đã nhận Tiêu Dịch làm đồ đệ, nếu muốn làm khó dễ nó thì phải hỏi qua kiếm của bổn tọa."

"Giang Nguyệt Hoàn!" - Một người thuộc Diêu gia đột ngột vọt ra, hai mắt gã trợn lên, cơn giận không thể kiềm lại nữa, "Ngươi có ý gì, công khai bao che một đứa nhóc phạm lỗi? Tiêu Dịch có hôn ước với Diêu Yến của Diêu gia chúng ta, nói thẳng ra là con rể chưa vào cửa của Diêu gia, ngươi nhúng tay vào chuyện gia đình của Diêu gia mà không tự thấy mình dài tay quá sao?!"

"Thật không?" - Giang Nguyệt Hoàn nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, "Ngươi và Diêu Yến thực sự có hôn ước với nhau à?"

Ánh mắt của Tiêu Dịch chạm với ánh mắt của y, cậu nhìn thấy đôi mắt thờ ơ lặng yên như nước kia, bản thân mình cũng bình tĩnh lại. Cậu tiến lên một bước: "Hôn ước đã hủy bỏ, là người của Diêu gia chủ động hủy bỏ. Ta và Diêu Yến đã không còn quan hệ gì nữa, hy vọng các vị thúc thúc bá bá không hắt nước bẩn lên người trong sạch."

Đối phương dĩ nhiên không nghĩ tới cậu nhóc nhút nhát nghe lời này lại dám mở miệng phản bác, kinh ngạc nói: "Ngươi..."

Một người trẻ tuổi khác bước ra, chính là Diêu Thịnh đã gặp lúc trước: "Tiêu Dịch, ngươi thấy mình có thể đeo bám Giang Nguyệt Hoàn thì vô cùng tự tin đúng không! Hắn là cái thứ gì, được các ngươi tôn sùng là tiên đạo chí tôn Tiên Tôn Lãm Nguyệt, lại ỷ vào bản thân mình có tu vi cao mà bắt nạt làm nhục hậu bối của tộc ta sao? Phái Phù Quang các ngươi đều là loại không biết xấu hổ như vậy à?!"

Lời vừa dứt, các đệ tử của phái Phù Quang đang sôi nổi liền sững sờ:

"Trời ơi, rõ ràng là bọn họ không biết xấu hổ trước, vậy mà lại nói chúng ta không biết xấu hổ?"

"Đúng là làm trò cười cho thiên hạ."

"Các ngươi này, ta thật sự muốn xông lên cho bọn chúng một đao."

"Thôi bỏ đi, nghe nói vị trưởng lão Diêu Liệt kia có tu vi hậu kỳ cảnh Hóa Thần, ngươi xông lên thì làm được gì, đưa đồ ăn à?"

"Lợi hại như vậy sao, quả thật tu vi và nhân phẩm không có liên quan với nhau."

"Sợ cái gì, chưởng môn của chúng ta hơn gã hẳn một cảnh giới."

"Đó là chưởng môn trước kia, bây giờ chưởng môn mất sáu phần tu vi, ai biết được..."

"Xùy xùy xùy, ở đây đừng có tự diệt chí khí của chính mình, tạo uy phong cho kẻ khác."

"Ta chỉ lo cho chưởng môn thôi, cũng không biết thương thế của ngài đã khỏi hẳn chưa, nếu đánh thật nhỡ đâu thương thế tái phát thì làm sao bây giờ?"

"Đám khỉ gió này chính là lợi dụng lúc chưởng môn bị tổn hao nhiều tu vi mới lại đây kiếm chuyện!"

"Nếu sư thúc Thanh Ly có mặt ở đây thì tốt rồi, sư thúc cũng là hậu kỳ Hóa Thần, hẳn là có thể đánh ngang tay đi?"

"Nói mới nhớ, sư thúc đi đâu rồi, sao lại không thấy vậy?"

Các đệ tử đang xì xào bàn tán, bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng có người chạm một cái. Thanh Ly nheo cặp mắt hồ ly xinh đẹp của hắn, cười tủm tỉm nói: "Tìm ta à?"

"...Sư thúc Thanh Ly làm ta sợ muốn chết!"

"Sư thúc, người mau đi giúp chưởng môn đi, ta thấy có vẻ như sắp đánh nhau rồi, không biết chúng ta có thắng được hay không?"

"Có thắng được hay không?" - Thanh Ly nhướn mày, "Các ngươi có hiểu lầm gì với chưởng môn của các ngươi à?"

Vừa dứt lời, không đợi bọn họ hỏi ngược lại, hắn nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh Giang Nguyệt Hoàn.

Tiêu Dịch nghe xong lời nói của Diêu Thịnh, khuôn mặt trắng trẻo bực bội ửng hồng: "Rõ ràng là ngươi gây trước..."

Cậu chưa nói xong thì bỗng có cảm giác bả vai bị người đè xuống, Giang Nguyệt Hoàn lắc đầu với cậu.

Tiêu Dịch nghe lời im lặng, Giang Nguyệt Hoàn kéo cậu ra sau, lại nhìn về phía đám người của Diêu gia lần nữa: "Hả? Bổn tọa làm nhục con cháu tộc ngươi, vậy chư vị nếu không ngại thì nói xem, bổn tọa đã làm chuyện gì?"

Mấy người Diêu gia đều lục tục nhìn về nơi nào đó ở phía sau, vị thanh niên cao lớn lúc trước bị y "làm nhục" kia thế mà lại có mặt. Khuôn mặt hắn tím ngắt, như là cực kỳ nhục nhã, hắn chỉ tay về phía Giang Nguyệt Hoàn, tức giận đến mức âm thanh phát run: "Hắn... hắn bắt ta quỳ rạp trên mặt đất học tiếng chó sủa!"

Nói vừa dứt câu, hiện trường đột nhiên an tĩnh lại.

Thanh Ly từ hư không rút ra một cái quạt xếp, mở quạt ra, cố hết sức che giấu ý cười trên môi, ngay sau đó vỗ mạnh vai Giang Nguyệt Hoàn, cố ý tăng âm lượng: "Sư huynh à! Ngươi cũng thật là quá đáng! Sao lại có thể bắt người ta quỳ rạp trên mặt đất, chổng mông học tiếng chó sủa!"

Giọng nói này của hắn có thể nói là cao vυ"t trên mây, lan xa ở quảng trường trống trải, thậm chí còn tạo ra tiếng vang.

Các đệ tử phái Phù Quang ở phía sau đang yên tĩnh đột nhiên lập tức phá lên cười to.

Giang Nguyệt Hoàn gật đầu một cái: "Đúng là có chút không ổn, lần sau bổn tọa sẽ chú ý."

Các đệ tử phái Phù Quang cười đến ôm bụng, vị thanh niên học tiếng chó sủa kia đã tức đến mức ngất đi, sắc mặt của Diêu Liệt đen như đít nồi, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hắn tụ lửa trong tay, uy áp vô hình bao trùm trong khoảnh khắc, thân hình chợt lóe, đi đến trong vòng năm bước gần Giang Nguyệt Hoàn: "Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!"

Tiêu Dịch được Giang Nguyệt Hoàn bảo vệ ở phía sau nhưng vẫn bị uy áp kia dọa cho đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống ngay tại chỗ, được Thanh Ly đỡ mới đứng vững. Hắn thu lại ý cười trên mặt, vung quạt xếp làm động tác chống đỡ.

Giang Nguyệt Hoàn quay đầu lại, nhìn Diêu Liệt đã xông đến trước mắt, đột nhiên đồng tử co rút lại.

Ánh mắt của y không hướng đến Diêu Liệt mà lướt qua thân thể gã, nhìn về phía đám người Diêu gia đang tức giận không thôi.

Ở cuối đám đông, một người mặc đồ đen vô thanh vô tức xuất hiện, đứng phía sau Diêu Thịnh, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt và một con mắt vàng kim, móng vuốt dài sắc nhọn dường như kề sát cổ họng Diêu Thịnh, chỉ cần dùng sức một chút thôi là có thể cắt đứt yết hầu của hắn.

Thanh Ly giác quan nhạy bén cũng đã chú ý tới hơi thở vừa xuất hiện từ hư không kia, hắn quay đầu lại, trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc. Hắn bảo Sở Cận Lâu đi tăng hảo cảm của Tiêu Dịch, thằng nhóc này lại đi gϊếŧ người sao?

Trong chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cảm thấy nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống đến mức đóng băng, thiên địa thất sắc trong khoảnh khắc, vạn vật phút chốc đóng thành băng.

Giang Nguyệt Hoàn vươn năm ngón tay ra, một khóa băng xuất hiện từ hư không ở gần cổ Sở Cận Lâu, mang hắn từ cách xa mấy trượng về phía sau y, ném trên mặt đất.

Sở Cận Lâu không kịp xoay sở, đột nhiên bị ném như thế, không biết đυ.ng trúng nơi nào, phát ra một tiếng rêи ɾỉ khó có thể khắc chế được từ trong cổ họng.

Thuật che mắt được triển khai lên người hắn, trời đất bị đông cứng hồi phục lại như cũ, tất cả sự việc đều phát sinh trong vòng năm giây, không có bất cứ kẻ nào nhận thấy vừa rồi xảy ra cái gì. Diêu Liệt vẫn còn giữ tư thế lao tới bọn họ, thậm chí còn không biết thân thể của mình đã bị ngưng đọng trong không trung một khoảnh khắc.

Nói cách khác, là thời gian ngưng đọng trong một khoảnh khắc.

Chỉ có một người khác biệt.

Thanh Ly cảm thấy sốc, sư huynh của hắn vừa rồi chơi lớn như vậy sao?

Băng của Giang Nguyệt Hoàn thậm chí có thể đông cứng thời gian và không gian, lúc trước y phong ấn kẽ nứt chính là làm đông không gian ở nơi đó, nhưng loại tiên pháp này tổn hại cực lớn, khiến y đang ở đỉnh Luyện Hư thiệt hại sáu phần tu vi.

Mà vừa rồi, y lại sử dụng loại tiên pháp này, đông cứng thời gian lại năm giây.

Chỉ bởi vì... sợ Sở Cận Lâu bị phát hiện?

Thanh Ly không phải là người ở thời không này, vậy nên không bị tiên pháp của Giang Nguyệt Hoàn ảnh hưởng, tất cả diễn ra trong mắt hắn như thước phim chiếu chậm, hắn thậm chí còn kịp quay đầu nhìn thoáng qua Sở Cận Lâu nằm bẹp trên mặt đất.

Tên nhóc rồng không làm người khác bớt lo này đang cuộn tròn trên mặt đất, tựa hồ như đang cố gắng hết sức kiềm chế tiếng rêи ɾỉ sắp bật ra khỏi miệng, sắc mặt trắng bệch, ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.

Thanh Ly nhíu mày.

Thằng nhóc này bị thương sao?

Long tộc da dày thịt béo, bị quăng ngã như vậy vốn dĩ không có chuyện gì, vậy là do cái gì gây nên?

Giang Nguyệt Hoàn lại không để ý sự bất thường của đồ đệ mình, Sở Cận Lâu đột nhiên xuất hiện khiến ánh mắt y trở nên cực kỳ lạnh lẽo, trong nháy mắt, y đã cầm kiếm Trầm Nguyệt vung về phía Diêu Liệt.

Ánh kiếm lóe lên, hai người lướt qua nhau, Diêu Liệt chỉ cảm thấy cổ lành lạnh, không có nhìn thấy kiếm của Giang Nguyệt Hoàn, chỉ thấy tàn ảnh lưu lại khi thân kiếm lướt qua.

Ngọn lửa thịnh nộ trong tay gã đã tắt, gã khó tin mà sờ cổ họng của chính mình, sờ thấy một chút vết nước hơi lạnh.

Vừa rồi, gã giống như bị một thanh kiếm bằng nước chém ngang cổ.

Gã vuốt cổ của chính mình, tròng mắt vì hoảng sợ mà nhảy loạn trong hốc mắt, khuôn mặt vốn dĩ dữ tợn càng thêm đáng sợ, nhưng gã sờ soạng hồi lâu vẫn không thấy máu tươi vốn nên tuôn trào. Cổ gã vẫn còn nguyên vẹn không sứt mẻ, tựa như thật sự chỉ bị nước tạt qua, ngoại trừ dấu vết bên ngoài thì không còn gì phát sinh.

Giang Nguyệt Hoàn dừng ở hai bước phía sau gã, kiếm Trầm Nguyệt bằng nước dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng lên.

"Ha... ha ha!" - Diêu Liệt đột nhiên cất tiếng cười to, trên mặt gã hiện ra niềm vui sướиɠ do sống sót sau hoạn nạn, cùng với vẻ khinh thường nhìn thấu mọi chuyện, "Xem ra tin tức là sự thật, Tiên Tôn Giang thật sự đã mất sáu phần tu vi, bằng không, như thế nào không cắt được da thịt của ta?!"

Gã xoay người, lần nữa quy tụ ngọn lửa, khuôn mặt dữ tợn hung ác: "Để mạng lại!"

Tiêu Dịch đã được Thanh Ly đưa tới chỗ an toàn, cậu đứng thẳng người nhìn trận chiến từ xa, thở phào một hơi, trong đầu hồi tưởng cảnh ngày đó sư tôn dùng cọc gỗ diễn tả tiên pháp hệ thủy cho mình xem, rồi dùng ánh mắt hơi thương hại nhìn về phía Diêu Liệt.

Ngay sau đó, vị trưởng lão họ Diêu vừa mới buông lời hung ác đã đông cứng bất thường.

Chỉ nghe một tiếng "rắc" nhỏ, vệt nước trên cổ của gã nhìn như không hề gây ra tổn thương gì đóng băng lại, từ trong ra ngoài, trực tiếp đông cứng.

Gã cảm giác bản thân không thể hô hấp, yết hầu bị đông cứng không thể phát ra tiếng động, tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía tiên nhân bạch y chỉ mới ra một kiếm. Gã nhìn thấy y rốt cuộc cũng chậm rãi xoay người, con ngươi bình lặng như mặt nước trong sáng, tựa hồ trong mắt y, gã không có chút khác biệt gì so với không khí hay cục đá.

"Bổn tọa không thích nhìn thấy máu," - Giang Nguyệt Hoàn bình thản nói, "Chư vị nếu đã không có chuyện gì nói, xin mời trở về đi."

Y nói xong thì đi thẳng ngang qua người Diêu Liệt, mang theo gió thổi qua thân thể cứng ngắc kia. Diêu Liệt dần dần nghiêng về phía sau như một bức tượng điêu khắc, "rầm" một tiếng ngã xuống đất.

Đầu của gã thậm chí vẫn còn gắn kết chặt chẽ với cơ thể, đôi mắt còn chưa có nhắm lại, diện mạo không có khác biệt mấy với lúc trước, biểu cảm vẫn sinh động như thật.

Chỉ có một vòng băng phá xuyên ra từ cổ, chứng minh rằng cơ thể này đã bị một kiếm chém qua, khi ngã xuống đất phát ra tiếng vang lớn, chứng tỏ rằng thi thể đã bị đông cứng.

Từ đầu đến cuối không chảy ra một giọt máu.

Hết thảy đều yên lặng.

Hồi lâu sau, các đệ tử phái Phù Quang mới lục tục nuốt nước miếng, không biết ai run rẩy nói: "Chết... chết rồi?"

"Hậu kỳ Hóa Thần, vậy mà chết rồi?"

"Ta không hoa mắt đúng không, chưởng môn mới chỉ xuất một kiếm?"

Nhắc tới hai chữ "chưởng môn", bọn họ rốt cuộc tỉnh mộng, vội vàng đi tìm hình bóng của người đó nhưng nào tìm được đâu.

Giang Nguyệt Hoàn đã sớm xách hai đứa đồ đệ mỗi tay một đứa về Hàm Lộ Cư.

Tiêu Dịch bị y đặt ở một bên, chỉ cảm thấy sư tôn xưa nay ôn hòa điềm đạm bây giờ lạnh lùng đến đáng sợ, cậu thậm chí không dám tiến lên trước, không dám nói chen vào.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Cận Lâu - người không biết khi nào xuất hiện, lại không biết khi nào bị sư tôn nhấc lên ném xuống, nhận thấy vị sư huynh này đứng thẳng lên còn cao hơn cả sư tôn. Giang Nguyệt Hoàn rõ ràng cũng nhận ra điều này, nhíu mày lại, quát lớn: "Quỳ xuống!"

Sở Cận Lâu quỳ hai gối xuống đất.

Giang Nguyệt Hoàn đứng trước mặt hắn, rũ mắt nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của hắn: "Vi sư đã nói với ngươi như thế nào, lặp lại đi."

Sở Cận Lâu cúi đầu, đặt tay lên đầu gối, giống như một chú rồng nhỏ nghiêm túc thừa nhận sai lầm: "Ngoại trừ đệ tử trong sư môn, không được xuất hiện trước mặt người ngoài, đặc biệt không được tiếp cận người ở thời không khác, bởi vì hiểu biết về bọn họ rất ít, không xác định được có người nào có thể phát hiện ra tiên pháp ẩn nấp hơi thở của người đặt cho ta hay không, còn có..."

"Hôm nay ngươi đã làm gì?" - Không đợi hắn nói xong, Giang Nguyệt Hoàn đã ngắt lời, thanh âm lạnh lùng đến mức muốn đóng băng, "Ngươi trưởng thành rồi, muốn tự do, không nói một câu đã biến mất ba ngày, vi sư không trách cứ ngươi, nhưng vừa rồi ngươi làm cái gì? Ngươi muốn gϊếŧ tiểu bối của Diêu gia? Ai cho ngươi lá gan để động thủ?"

"Bọn họ mạo phạm người, mạo phạm phái Phù Quang chúng ta, chẳng lẽ không nên gϊếŧ sao?" - Sở Cận Lâu ngẩng đầu lên, "Ta đã nắm chắc được rằng có thể gϊếŧ nó trong một chiêu..."

"Sở Cận Lâu!" - Giang Nguyệt Hoàn càng nhíu chặt mày, "Rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không, ngươi gϊếŧ chết nó, sau đó thì sao? Ngươi cảm thấy người Diêu gia ở đây không ai có thể đánh bại ngươi, hay là cảm thấy tu vi kỳ Nguyên Anh của mình là đủ rồi? Nếu ngươi bị thương, nếu thân phận long tộc của ngươi bị bại lộ, ngươi muốn giải quyết như thế nào? Muốn vi sư gϊếŧ hết tất cả bọn họ để phong tỏa tin tức sao?"

Ngón tay đặt trên đầu gối của Sở Cận Lâu siết chặt, hắn lại cúi đầu xuống, không nói nữa.

"Kỳ Nguyên Anh..." - Tiêu Dịch nhỏ giọng lẩm bẩm, "Sư tôn, thực ra trong những người này, ngoại trừ Diêu Liệt và một vị trưởng lão khác tới cảnh Hóa Thần, những tiểu bối còn lại cao nhất cũng chỉ trung kỳ Nguyên Anh, nếu sư huynh Cận Lâu..."

Giang Nguyệt Hoàn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cậu một cái.

Tiêu Dịch lập tức im miệng, chỉ cảm thấy cái nhìn chằm chằm kia lạnh lẽo từ đầu tới chân.

Cậu thực sự điên rồi, vậy mà lại xen vào lúc sư tôn đang dạy bảo.

Nhưng mà... vừa rồi sư tôn nói cái gì, Sở Cận Lâu là rồng?

Không phải thằn lằn hay rắn mà là chân long sao?

Tuy rằng cậu không có hiểu biết về thái độ đối với rồng của người ở thời không này, nhưng từ đôi ba lời nói của sư tôn cũng có thể suy đoán ra, nếu thân phận của Sở Cận Lâu bại lộ thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Không may là, ở thời không của bọn họ, loại tình huống này chỉ có hơn chứ không kém.

Vì để thu nhận lợi ích từ trên người long tộc, Tu Chân Giới dường như đuổi cùng gϊếŧ tuyệt chúng nó, gần ngàn năm qua không hề xuất hiện long tộc hoang dã, bởi vì săn không được rồng, bọn họ thậm chí bắt đầu săn giao và rắn độc.

Phái Phù Quang có một con chân long, tin tức cỡ này tuyệt đối không thể truyền đến tai người Diêu gia.

Tiêu Dịch chỉ cảm thấy toàn thân toát ra một lớp mồ hôi lạnh, bởi vì đột nhiên biết được thân phận của Sở Cận Lâu mà khϊếp sợ không thôi, đồng thời ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Giang Nguyệt Hoàn. Sư tôn không giấu cậu chuyện quan trọng bậc này, là vô cùng tin tưởng cậu sao?

Cảm giác được tín nhiệm làm cậu thấy hơi lâng lâng, như được giao cho sứ mệnh trọng đại nào đó, vừa rồi sư tôn xuất một kiếm chém Diêu Liệt cũng đủ để chứng minh rằng, bản thân cậu là đồ đệ y thu nhận, sư tôn sẽ vĩnh viễn đứng ở phía sau cậu.

Sư tôn tin tưởng cậu như vậy, cậu tuyệt đối không thể phụ lòng mong đợi của sư tôn.

Nếu Thanh Ly biết được suy nghĩ nội tâm của cậu lúc này, e rằng muốn nói "thiên phú tự công lược của đứa nhỏ này đã đạt đến trình độ siêu phàm, hết thuốc chữa rồi".

Đáng tiếc Thanh Ly không có mặt, Tiêu Dịch chỉ nghe thấy Giang Nguyệt Hoàn nhẹ nhàng thở dài một hơi, ra lệnh với Sở Cận Lâu: "Đi tới động U Đàm kiểm điểm ba tháng, nếu ngươi không tỉnh ra thì cũng đừng trở lại."

-

Tác giả có lời muốn nói:

Trước khi Sở Cận Lâu xuất hiện:

Giang Nguyệt Hoàn: Ung dung, nhàn nhã, chơi đùa với đám người này một chút cũng không phải là không thể.

Sau khi Sở Cận Lâu xuất hiện:

Giang Nguyệt Hoàn:...Tốc chiến tốc thắng.