Chương 11: Ý loạn tình mê

Đôi mắt vàng kim của Sở Cận Lâu mở to kinh ngạc, trên mặt hắn hiện ra vẻ bực bội giống như lúc nghe được câu "đã thay hết răng sữa chưa".

Hắn nôn nóng đi loạn trong sơn động, dường như tức muốn hộc máu, nhiều lần muốn phá hủy kết giới kia nhưng đều thất bại.

Kết giới mà Giang Nguyệt Hoàn để lại, dù như thế nào thì cũng không phải loại mà hắn có thể phá vỡ.

Sau khi nhận thức rõ ràng đầy đủ tình hình, Sở Cận Lâu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, ngồi xuống đệm hương bồ lần nữa, hít sâu một hơi, tự nhắc nhở bản thân rằng đây không phải lúc để so đo chuyện "bị giam cầm" này, hắn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Không thể rời khỏi động U Đàm, làm sao hắn đi gặp Tiêu Dịch được?

Không thể để sư tôn biết thêm về chuyện của Thiên Nghiệp Hỏa Liên, hắn chỉ có thể trộm hỏi.

Hắn ngồi đó, nhíu mày suy tư một hồi lâu rồi chợt đưa mắt nhìn về phía hồ nước sâu thẳm trước mặt.

*

Đã là giờ Tý, đèn trong phòng Tiêu Dịch vẫn còn chưa tắt, cậu vừa mới xem xong quyển "Hỏa hệ tiên pháp tiến giai" mà sư thúc đưa cho, dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, chuẩn bị uống miếng nước rồi lên giường đi ngủ.

Ai ngờ vừa mới cầm chén trà lên, nhìn xuống, liền bốn mắt giao nhau với khuôn mặt người nổi trên mặt nước.

Cậu sợ tới mức tỉnh cả ngủ, tay buông ra làm rơi cái chén xuống án thư bắn ra vài giọt nước, khuôn mặt kia cũng lay động theo, thậm chí còn mở miệng ra nói chuyện: "Đừng hoảng, đợi ngươi lâu rồi, ta muốn hỏi ngươi vài chuyện."

Mí mắt Tiêu Dịch giật giật, nghe thấy giọng nói kia hình như là của Sở Cận Lâu, lúc này mới lấy lại can đảm, nhìn mặt nước dần dần ổn định, đúng là hình ảnh của sư huynh, lúc này mới thở phào: "Ngươi làm ta sợ muốn chết, có chuyện gì vậy?"

Sở Cận Lâu cũng lười nói nhiều, vừa mở mồm liền nói thẳng vào vấn đề chính: "Hỏi, ngươi đã nghe qua "Thiên Nghiệp Hỏa Liên" bao giờ chưa?"

Đêm hôm khuya khoắt, Tiêu Dịch bị hắn dọa sợ, lại tiếp nhận một câu hỏi không chút khách khí như vậy, có nhát gan cỡ nào cũng cảm thấy bực bội. Cậu nhìn mặt Sở Cận Lâu trong chén trà, nghĩ rằng dù sao hắn cũng không ở đây, nên không khỏi bạo gan thêm chút, cũng không suy nghĩ kỹ, đáp lại: "Chưa."

"Ờ," - Sở Cận Lâu cũng dứt khoát, nghe cậu bảo chưa thì ngắt thẳng thuật truyền tin, khuôn mặt ở trên mặt nước mờ dần đi, "Làm phiền."

"...Từ từ," - Một khắc trước khi hắn biến mất, Tiêu Dịch chợt lóe lên ý nghĩ gì đó trong đầu, "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Hình ảnh của Sở Cận Lâu rõ ràng trở lại: "Không liên quan đến ngươi, không biết thì thôi."

Tiêu Dịch không quan tâm tới việc hắn bất lịch sự, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thiên Nghiệp Hỏa Liên... Cửu Minh Hàn Ngọc... Chẳng lẽ có liên quan đến thương thế của sư tôn?"

Hình như thực sự có thể liên tưởng hai cụm từ này với nhau, Sở Cận Lâu khẽ nhướng mày, thầm nói tiểu phế vật này vậy mà cũng khá nhạy bén đấy. Hắn không xác nhận, cũng không bảo không đúng, chỉ trả lời một cách ba phải: "Đừng có nói cho người khác biết."

Tiêu Dịch nghe ngữ điệu câu vừa rồi của hắn, trong lòng thầm xác nhận. Tuy rằng cậu mới mười sáu tuổi, nhưng đã trải qua nhiều năm bị người lạnh nhạt đối đãi, sớm đã học được cách nhìn mặt đoán ý. Ý tứ của sư huynh chính là, đúng là có liên quan đến sư tôn, nhưng không thể để lộ quá nhiều với cậu.

Dựa vào tu vi của cậu, quả thực cậu cũng không thể giúp được bao nhiêu, chỉ cần giữ bí mật là được.

Liên quan đến thương thế của sư tôn, cậu không khỏi nghiêm túc hẳn lên, bảo đối phương chờ một lát, rồi xoay chiếc nhẫn trữ vật trên ngón trỏ, lấy ra mấy quyển sách, bắt đầu lật từng trang một.

Có lẽ là do cậu lật quá chậm, Sở Cận Lâu đợi một hồi lâu thì có chút hoài nghi: "Có chắc là tìm được không?"

"Không chắc, sách này là ta lấy trộm được từ kho sách, hầu hết đều bị Diêu gia chiếm làm của riêng rồi, nếu trong mấy quyển này không có, e rằng phải tới Diêu gia..."

Thiếu niên nói được nửa câu, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời như được vận may phù hộ: "Tìm được rồi!"

Cậu vội giơ sách lên cho Sở Cận Lâu xem: "Cái này đúng không?"

Sở Cận Lâu hơi híp mắt, hắn nhìn chữ viết trên trang sách xuyên qua màn nước, ghi chép còn kỹ càng tỉ mỉ hơn truyền thừa của Long tộc: "Sinh trưởng ở... lục địa phía đông, bên trong miệng núi lửa Diễm Trạch..."

Địa danh hoàn toàn xa lạ làm hắn cảm thấy hơi mông lung, hắn chú ý đến hai chữ kia: "núi lửa".

Trong cái may có cái rủi, trong cái rủi có cái may.

Hắn thành công tìm được nơi Thiên Nghiệp Hỏa Liên sinh trưởng, nhưng nơi đó lại tương đương cấm địa đối với Long tộc.

Tuy rằng rồng có thể thao túng tất cả các nguyên tố tự nhiên, nhưng bản chất vẫn gắn bó với nước, bảo hắn hái Hỏa Liên ở miệng núi lửa chẳng khác nào bảo hắn đi vào chỗ chết.

Sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống một chút, nhưng hắn không tiện lộ ra trước mặt Tiêu Dịch, chỉ nói: "Sao chép lại từng chữ của trang sách này và bản đồ thời không của ngươi đưa đến cho ta."

Tiêu Dịch nghe yêu cầu vô lý của hắn xong, cảm thấy việc mình không có hảo cảm đối với vị sư huynh này đúng là có lý do. Cậu nhìn thoáng qua bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, không thể nhịn được nữa mà nói: "Ta giúp ngươi tìm được manh mối quan trọng như vậy, ngươi lại không thể chịu đựng một chút tự lại đây lấy hay sao?"

Sở Cận Lâu mặt không đổi sắc: "Nếu ta có thể rời đi cái chốn quỷ quái này thì sẽ dùng phương pháp này truyền tin với ngươi sao?"

Tiêu Dịch: "..."

Nói xem, một người bị sư tôn nhốt lại để kiểm điểm bản thân, sao lại có thể điên cuồng như vậy?!

Sở Cận Lâu thấy sắc mặt đen thui của sư đệ, rốt cuộc mới nhớ ra mình đang nhờ vả người khác, đại phát từ bi nói: "Thôi, để mai đi, ngày mai ngươi dành chút thời gian đưa tới chỗ ta, vậy được không?"

Coi như là vì lợi ích của sư tôn, Tiêu Dịch miễn cưỡng đồng ý. Cậu nhìn hình ảnh trên mặt nước dần dần biến mất, thật sự không nhịn được nữa mà đổ chén nước đó đi.

*

Sáng sớm hôm sau, Sở Cận Lâu nhận được đồ mà Tiêu Dịch đưa tới.

Thậm chí lúc đối phương đến, hắn vẫn còn đang nghỉ ngơi, vừa mở mắt đã không thấy Tiêu Dịch đâu, chỉ có hai cuốn sách để lại trên đệm hương bồ cậu từng ngồi. Một cuốn là bản đồ, cuốn còn lại là sao chép phần mô tả Hỏa Liên trong sách.

Sở Cận Lâu khởi động tứ chi hơi tê cứng sau khi nằm giường đá cả đêm, đảo mắt nhìn tấm bản đồ và phần mô tả kia. Chữ của Tiêu Dịch ngay ngắn giống như người, có thể thấy mỗi nét bút đều cẩn thận, bản đồ giống như là tự cậu vẽ, có đánh dấu từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, vừa xem liền hiểu ngay, thậm chí không khác gì với bản in ấn.

Sở Cận Lâu vô cùng hài lòng, thầm nói tiểu phế vật vẫn còn có ích, quá cẩn thận ở một số phương diện cũng có thể coi là phẩm chất ưu tú. Nhưng loại tâm tình vui sướиɠ này dần dần nguội lạnh sau khi xem xong phần giới thiệu núi lửa Diễm Trạch trên bản đồ. Hắn cau mày, đầu ngón tay vuốt ve mép bản đồ, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

Dựa vào tu vi hiện tại của hắn, nếu hắn đến loại địa phương này hái Hỏa Liên, tuyệt đối không thể còn sống trở về.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, rồng nhỏ cảm thấy hối hận vì bản thân không nghe lời sư tôn mà nghiêm túc tu luyện. Hắn có chút nôn nóng mà đi tới đi lui trong sơn động, tính toán cần phải đạt được cảnh giới nào thì mới có thể đảm bảo hắn có thể đi một vòng miệng núi lửa và hái được Hỏa Liên trước khi trở thành rồng nướng chín.

Cảnh Hóa Thần à?

Thấp nhất thì cũng phải là đỉnh Nguyên Anh.

Thời gian cần thiết để hắn tu luyện đến đỉnh Nguyên Anh đại khái là năm năm, đối với người tu chân không tính là dài. Nhưng sau khi các thời không dung hợp, Tu Chân Giới thay đổi xoành xoạch, ai cũng không đoán được khoảng thời gian năm năm đó sẽ phát sinh biến cố gì, hắn không thể chờ, cũng chờ không nổi.

Nếu thật sự có một lọ đan dược có thể giúp hắn tăng cao tu vi thì tốt rồi, đáng tiếc, giống như thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình, thứ trên người hắn sẽ không có tác dụng với hắn.

Sở Cận Lâu thở dài phiền muộn, đảo mắt hướng đến phía hồ nước, nhéo tay như đã hạ quyết tâm, nhấc chân đi đến bên mép nước.

Tuy rằng bây giờ hắn làm vậy vẫn có chút nguy hiểm, nhưng hắn không để ý nhiều lắm, linh khí trong động U Đàm này hẳn cũng đủ cho hắn dùng.

Hắn đi chân trần vào trong nước, hồ nước trong vắt phản chiếu ảnh ngược của hắn. Chiếc đuôi rồng thon dài duỗi ra trong nước, sừng rồng đen nhánh nhô ra khỏi mái tóc đen trên đỉnh đầu, vảy rồng nhỏ xíu hiện ra ở hai má và sau tai, tất cả đặc điểm của rồng đều hiện ra.

Giữa ấn đường của hắn xuất hiện hoa văn màu vàng nhạt, trên trán, dưới mắt và khắp người hắn đều sáng lên hoa văn tinh xảo màu vàng, lan ra tứ phương như kinh mạch. Sừng rồng và đuôi rồng bị các hoa văn đó quấn quanh, thân rồng đen nhánh ánh lên sắc vàng, quỷ dị mà hút hồn.

Trong khoảnh khắc hoa văn lan ra, linh khí trong hồ nước bắt đầu điên cuồng hội tụ về phía hắn, sau đó theo hoa văn tiến vào cơ thể hắn, xông thẳng vào đan điền. Linh khí lưu động với tốc độ cực nhanh, gần như tạo ra một cơn lốc nhỏ.

Đôi mắt vàng kim của Sở Cận Lâu sáng hơn so với thường ngày, hắn đứng ở đó không nhúc nhích, mà hồ nước dưới chân lại kịch liệt nổi sóng, khiến cho cả tòa núi đều bắt đầu khẽ rung chuyển.

*

Cùng lúc đó, Hàm Lộ Cư.

Đồ vật Giang Nguyệt Hoàn đặt trên án thư đột nhiên bắt đầu khẽ lệch khỏi vị trí.

Y nhìn nước trong chén trà lăn tăn gợn sóng, bọt nước không ngừng nổi lên chìm xuống, rốt cuộc đặt quyển sách đang đọc được một nửa xuống, hơi nhíu mày.

Thằng nhóc Sở Cận Lâu này lại đang làm loạn cái gì vậy?

Nguồn cơn của chấn động kỳ lạ này đến từ động U Đàm, hoặc có thể nói là đến từ mạch nước của núi Phù Quang. Toàn bộ linh khí của mạch nước bị lấy đi với tốc độ kỳ quái, nếu người bình thường hấp thu linh khí với tốc độ như vậy, Giang Nguyệt Hoàn tin chắc rằng kinh mạch của người kia sẽ bị linh khí căng đến nổ tung.

Y lập tức đứng dậy, thân hình chợt lóe, biến mất ngay tại chỗ.

*

Cảnh tượng trong động U Đàm có thể nói là kỳ quan.

Linh khí rút ra từ mạch nước cuồn cuộn không ngừng, dày đặc đến mức có thực thể. Sương mù tràn ngập trong động, quần áo Sở Cận Lâu bị hơi nước thấm ướt đẫm, dính sát vào người, phác họa ra vòng eo thon thả.

Linh khí nhập thể ở loại trình độ này, mặc dù kinh mạch Long tộc mạnh mẽ cũng đau đớn không thôi, hoa văn kim sắc tinh tế quanh thân tản ra ánh sáng nhàn nhạt, làn da trắng trẻo vì đau đớn mà hơi ửng hồng.

Sau khi liên tục đột phá hai cảnh giới nhỏ, hắn cảm giác bản thân đã tới cực hạn, nhưng linh khí dường như đã mất khống chế, mặc kệ hắn kháng cự mà tiếp tục xâm nhập vào kinh mạch.

Nếu cứ tiếp tục như thế, e rằng hắn sẽ phá tan bình cảnh mà bước vào Hóa Thần, chưa bàn đến việc thân thể hắn có chịu nổi hay không, từ Nguyên Anh đến Hóa Thần chênh lệch rất lớn, nếu đột phá trong một lần, chỉ sợ phải rút cạn toàn bộ linh khí trong mạch nước ở cả tòa núi Phù Quang.

Mạch nước này kết nối với rễ của cây hải đường, mà hải đường cộng sinh với sư tôn, nếu hắn lấy toàn bộ linh khí đi, sư tôn chắc chắc sẽ bị ảnh hưởng.

Không thể tiếp tục...

Dừng lại... dừng lại mau!

Đầu Sở Cận Lâu đau muốn nứt ra, hai mắt đầy tơ máu, linh khí mất khống chế khiến hắn bực dọc không thôi. Hắn đi chân trần tới lui trong hồ nước lạnh băng, nhìn xoáy nước không ngừng chuyển động dưới chân, đột nhiên phẫn nộ vung đuôi rồng, phát ra tiếng gầm tru của rồng từ trong cổ họng: "Dừng lại cho ta!"

Một tiếng rồng gầm này có thể nói là vang tận mây xanh, hồ nước dưới chân hắn nổ tung, bọt nước bắn tung tóe, phát động rung chấn, thú rừng chim chóc sinh sống trong núi tán loạn tứ phía.

Bọt nước bắn lên đυ.ng phải vách động, lại lộp độp rơi xuống như một cơn mưa rào. Sở Cận Lâu ướt đẫm cả người, khắp mặt đều là nước. Hắn thở hổn hển dữ dội, l*иg ngực không ngừng phập phồng, hoa văn kim sắc quanh thân rốt cuộc dần dần nhạt đi.

Hồ nước cuồn cuộn dần bình ổn, linh khí không hội tụ lại nữa, thân thể cương cứng của hắn dần thả lỏng, có cảm giác như sống sót sau một trận đại nạn.

Kinh mạch quá mức sung mãn còn lưu lại chút đau đớn, hắn thở phào, hơi chật vật xoay người, ngay sau đó thân thể lập tức cứng đờ.

Giang Nguyệt Hoàn không biết đã tới động U Đàm từ khi nào, đang đứng ở cửa động, nhìn hắn bằng vẻ mặt phức tạp.

Lại thêm một lần làm chuyện xấu bị bắt quả tang, Sở Cận Lâu có chút chột dạ, vội bước ra khỏi hồ nước. Khoảnh khắc chân trần chạm đất, bỗng nhiên đầu gối hắn mềm nhũn, cảm giác bốc hỏa ở đan điền không những không dừng lại mà càng thêm mãnh liệt, thiêu đốt cả ổ bụng. Cảm giác kỳ quái khó tả lan tràn trong cơ thể, như có một ngọn lửa du͙© vọиɠ hừng hực bốc lên, trong nháy mắt rút cạn thể lực ít ỏi còn sót lại của hắn, khiến hắn không khỏi quỳ xuống.

Sở Cận Lâu ngẩng đầu, theo bản năng đuổi theo bóng dáng Giang Nguyệt Hoàn. Ánh mặt trời bên ngoài động phủ lên trên người y, sưởi ấm bộ áo lông hồ ly trắng như tuyết. Ánh sáng chói lọi quá mức này phản chiếu lên đôi mắt vàng kim của hắn, làm cho con ngươi đen nhánh co rút lại thành một đường thẳng đứng.

Từng giọt nước theo tóc mai chảy xuống, chảy quá cằm. Khóe mắt hắn hơi hơi ửng hồng, bản thân không ý thức được giọng nói của mình có bao nhiêu hương vị tìиɧ ɖu͙© nhớp nháp nóng bỏng, hắn cất tiếng gọi đối phương: "Sư tôn..."

-

Tác giả có lời muốn nói:

Thanh Ly: Cận Lâu à, ngươi có biết rằng Yêu tộc khi thành niên đều sẽ phát tình, chứng tỏ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đã trưởng thành hay không...

Sở Cận Lâu:.... TruyenHD

Thanh Ly: Hình như ngươi còn chưa có trải qua chuyện này.

Sở Cận Lâu:??

Thanh Ly (thở dài): Một thằng nhóc chưa được giáo dục giới tính còn phát dục chậm chạp thật là phiền toái.

Sở Cận Lâu:???