Chương 10: Rồng và đuôi của nó là hai sinh vật khác nhau

Hương vị kỳ lạ tản ra trên đầu lưỡi.

Vị đắng hòa lẫn với vị tanh, Giang Nguyệt Hoàn thật sự không hình dung ra được đây là loại hương vị gì, thậm chí không dám lưu lại nó ở lâu trong khoang miệng, y cử động cổ họng nuốt thẳng xuống.

Ngay sau đó, dược lực tinh thuần nhanh chóng tiến vào kinh mạch, cơ hồ không cần y dẫn dắt đã tự động dung nhập đan điền, nơi đó dâng lên cảm giác ấm áp.

Bị ảnh hưởng bởi việc Kim Đan đông lại nên đan điền của y thường ngày tích tụ hàn khí, đã lâu rồi chưa trải qua cảm giác thoải mái như vậy. Tuy rằng sự ấm áp này chỉ tồn tại trong chốc lát thì đã bị hàn khí đánh bại, nó vẫn làm cho y thư thả mà giãn đôi mày ra một chút, phát ra một tiếng thở phào thỏa mãn.

Đồng thời y cũng cảm thấy có chút kỳ quái, cá tinh đa số mang tính hàn, không nên có nhiều sự ấm áp như thế này mới đúng, chẳng lẽ cá tinh bậc chín Thanh Ly sử dụng lại có tính ôn sao?

Nhưng mà tạm thời y không rảnh suy nghĩ chuyện này, trước tiên chuyên tâm hóa giải sợi yêu khí trong Hồi Nguyên Đan kia, không ngờ mọi chuyện phi thường thuận lợi, không gặp phải bất cứ trở ngại nào.

Đợi đến khi toàn bộ dược lực chuyển hóa thành tu vi, y chậm rãi mở mắt ra, hướng tầm mắt xuống nhìn cổ tay của mình, rồi lại nhìn xuống phía dưới đầu gối. Không có phát sinh chuyện gì cả.

Không mọc vảy cá, cũng không mọc đuôi cá, viên Hồi Nguyên Đan này không kí©h thí©ɧ thể chất đặc thù của y, biến y thành thứ gì kỳ lạ, hay mang đến cảm giác khó chịu giống như uống phải tình dược.

Như thể con cá tinh bậc chín này sinh ra là để biến thành Hồi Nguyên Đan cho y ăn.

Tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng y cũng không quá nghi ngờ, chỉ cảm thấy lọ thuốc này Thanh Ly làm thật sự có tâm.

Một viên thuốc nho nhỏ như vậy đủ để hắn bế quan tu luyện mười năm, nếu mà ăn hết cả lọ này thì...

Y nghĩ ngợi một lát rồi cất lọ thuốc vào trong tay áo, đứng dậy rời khỏi căn phòng.

Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng ầm ĩ từ những vị khách không mời mà đến lúc ban ngày đã lắng xuống, núi Phù Quang lại yên tĩnh hòa bình như thường lệ, Giang Nguyệt Hoàn men theo lối mòn đi xuống, vô thanh vô tức, thậm chí không quấy rầy đến côn trùng kêu to trong bụi cỏ.

Bước chân y dừng ở cửa động U Đàm.

Trong động tối đen như mực, Sở Cận Lâu không nhóm lửa cũng không thắp đèn. Tầm nhìn ban đêm của rồng là hạng nhất, hắn cũng không cần mấy thứ đó.

Giang Nguyệt Hoàn biết hắn còn chưa ngủ, bởi vì y có thể cảm thấy linh khí trong động nghiêm chỉnh hội tụ về một hướng, chứng minh rằng Sở Cận Lâu đang ở trạng thái nhập định tu luyện.

Rồng nhỏ tu luyện chăm chỉ như vậy lại khiến y hơi bất ngờ, y lẳng lặng tiến vào trong động, dừng lại bên cạnh đối phương.

Sở Cận Lâu đang nhập định chưa có nhận ra y tới, mà cái đuôi rũ bên người lại cử động trước. Cái đuôi rồng đen nhánh như thực vật hướng về phía ánh mặt trời, tự động di chuyển về phía hơi thở quen thuộc, chóp đuôi mò tới mắt cá chân của Giang Nguyệt Hoàn, chậm rãi quấn lấy, gắt gao siết chặt.

Giang Nguyệt Hoàn nghe thấy âm thanh sột soạt liền cúi đầu, nhìn thấy cái đuôi rồng tiến về phía mình, cũng cảm thấy cổ chân bị đuôi rồng quấn lấy, vảy rồng lành lạnh bóng loáng cọ xát với làn da y, chiếc nhẫn ngọc ban chỉ treo trên đó cũng cộm vào y khiến y hơi đau.

Giang Nguyệt Hoàn nhíu mày, nhìn cái đuôi rồng quấn chặt lấy y, lại nhìn Sở Cận Lâu rõ ràng vẫn đang trong trạng thái đả tọa, hơi hơi nghi ngờ rằng chúng nó rốt cuộc có phải là cùng một sinh vật hay không, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cận Lâu."

Cả người Sở Cận Lâu run lên, lập tức tỉnh lại từ trạng thái nhập định, cái đuôi rồng quấn lấy y cũng lập tức buông ra, vô cùng chột dạ đổi sang hướng khác. Hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: "Sao sư tôn lại tới đây?"

Giang Nguyệt Hoàn không truy cứu cái đuôi không an phận kia, sờ soạng trong tay áo rồi lấy ra lọ yêu cốt Hồi Nguyên Đan kia, đưa tới trước mặt đối phương.

Sở Cận Lâu nhìn thấy cái lọ kia thì cứng đờ cả người, đồng tử không khỏi co lại một chút, trong đầu vụt qua vô số ý nghĩ...

Chẳng lẽ sư tôn phát hiện ra manh mối, tới tìm hắn để hỏi tội?

Tên hồ ly kia không gạt được y, hay là cố ý khai hắn ra rồi?

Nhưng hiện tại sư tôn trông có vẻ không tức giận, nếu thật sự phát hiện thuốc kia luyện từ long cốt thì sẽ không bình thản như vậy mới đúng.

Sở Cận Lâu nhất thời nhìn không ra thái độ của đối phương, tim không khỏi đập nhanh thêm vài phần, quyết định giả ngu xem tình hình trước đã, ngữ khí chột dạ như cái đuôi của hắn: "Là sao ạ?"

"Cầm đi."

"Cái gì vậy?"

Giang Nguyệt Hoàn thấy hắn không chủ động nhận thì nhét thẳng lọ thuốc vào tay hắn: "Thứ có thể giúp ngươi tăng tu vi."

Sở Cận Lâu: "..."

Hắn nhìn lọ thuốc mới vừa đưa đi không bao lâu mà đã quay trở về trong tay, có hơi không biết nên khóc hay cười.

Cùng lúc đó, tim đập hoảng loạn cũng bình tĩnh trở lại. Sư tôn trông có vẻ không phát hiện ra lọ thuốc này có vấn đề gì, tuy rằng tên hồ ly kia thường xuyên tạo ra cảm giác không đáng tin cậy, đến thời điểm mấu chốt lại không làm hỏng chuyện.

Sở Cận Lâu làm bộ làm tịch mở nút lọ ra ngửi ngửi, mắt liếc vào phía trong lọ, phát hiện còn chín viên thuốc, thiếu một viên.

Chắc chắn là sư tôn đã ăn một viên rồi, phát hiện hiệu quả không tồi mới cố ý đến cho hắn.

Mặc dù chuyện này tràn ngập tính hí kịch, nói ra khiến người ta cảm thấy buồn cười, nhưng Sở Cận Lâu lại vô cùng hưởng thụ.

Sư tôn có được thứ tốt thì nghĩ đến hắn đầu tiên, rõ ràng đã trải nghiệm dược hiệu nhưng vẫn nguyện ý nhịn đau từ bỏ thứ y yêu thích, có thể thấy địa vị của hắn trong cảm nhận của sư tôn quan trọng hơn so với việc khôi phục tu vi.

Nhận thức được điều này khiến hắn vô cùng sung sướиɠ, không thể không tiếp tục diễn kịch: "Thứ này có yêu khí, là thuốc từ Yêu Giới, làm sao sư tôn lại có được loại đồ này vậy?"

"Sư thúc của ngươi cho," - Giang Nguyệt Hoàn nhìn từ trên cao xuống, chỉ thấy đỉnh đầu hắn, góc độ này không tiện quan sát vẻ mặt của hắn, cho nên không để ý thấy khóe mắt hơi cong cong lên của hắn, "Ta thử một viên rồi, đúng là có tác dụng kỳ diệu, nhưng vật của yêu tộc không tốt với tiên thể của ta, không thể dùng nhiều. Ngươi cũng là yêu tộc thì lại không bị ảnh hưởng."

Sở Cận Lâu ngắm nghía chiếc bình nhỏ, nội tâm càng sung sướиɠ, cố gắng kiềm chế lắm mới không ngoe nguẩy cái đuôi. Yêu khí trong thuốc căn bản không thể tổn hại đến sư tôn, y nói như vậy chỉ để hắn không còn do dự khi nhận thuốc.

Trong lòng hiểu rõ, hắn vung cổ tay một cái, ném lại lọ thuốc cho đối phương, cố tình nói: "Người mang cho Tiêu Dịch đi, nó cần tăng tu vi hơn ta."

"Nó là con người, tu vi quá thấp, không chịu nổi thuốc từ Yêu Giới này."

Sở Cận Lâu chỉ chờ những lời này của y, một lọ thuốc chỉ có thể cho hắn mà không thể cho sư đệ, làm tâm hư vinh và du͙© vọиɠ chiếm hữu của rồng nhỏ đạt được cực đại thỏa mãn. Hắn nhắm mắt lại, tránh cho chính mình biểu hiện quá rõ ràng mà làm lộ ra manh mối: "Vậy sư tôn giữ lại cho mình đi."

Giang Nguyệt Hoàn nhíu mày: "Sao ngươi lại không cần? Thuốc này có thể giúp ngươi nhanh chóng đột phá đến hậu kỳ Nguyên Anh."

"Rồng bọn ta khinh thường việc mượn ngoại vật để cải thiện bản thân."

Mí mắt Giang Nguyệt Hoàn hơi giật.

Khi đi vào nhìn thấy Sở Cận Lâu tu luyện, y còn tưởng rằng rồng nhỏ chuẩn bị quyết tâm sửa đổi lỗi lầm để làm rồng cho tốt, hiện tại xem ra vẫn cần phải được dạy dỗ giống như trước.

Y cảm thấy Thanh Ly nói không sai, nỗi lòng của bản thân đúng là loạn thật, nhưng không hẳn bởi vì quan tâm, mà hơn phân nửa là do tức giận.

Ngữ khí của y lạnh xuống: "Khinh thường của ngươi chính là dậm chân ở sơ kỳ Nguyên Anh sáu mươi năm chưa từng đột phá sao?"

Y thu hồi lọ thuốc về trong tay áo, xoay người đi về phía ngoài động: "Một tháng sau ta tới kiểm tra, nếu tu vi của ngươi không hề tăng lên chút nào thì xem vi sư dạy dỗ ngươi ra sao."

Sở Cận Lâu hé mắt ngắm nhìn bóng dáng của y, cảm thấy lời nói tàn nhẫn này chẳng đau cũng không ngứa, thấy y đã đi tới cửa động, bỗng nhiên nhớ ra cái gì: "Khoan đã."

Giang Nguyệt Hoàn dừng bước: "Muốn đổi ý?"

"Không có, ta chỉ muốn hỏi sư tôn một chút, người có từng nghe qua "Thiên Nghiệp Hỏa Liên" bao giờ chưa?"

Giang Nguyệt Hoàn chần chờ trong giây lát, tựa hồ đang tự hỏi: "Chưa từng, ngươi nghe được thứ này từ đâu?"

Sở Cận Lâu bịa đại: "Không có gì, đêm qua ta nằm mơ, mơ thấy có thứ như vậy, ta còn tưởng là tiên dược linh thảo thật sự tồn tại, Thiên Đạo ban cho chỉ dẫn gì đó, xem ra là do ta suy nghĩ nhiều."

Giang Nguyệt Hoàn chậm rãi hít vào một hơi, như cố kiềm nén lại lời trách cứ đã ra tới bên miệng: "Tập trung tu luyện, đừng nghĩ lung tung lộn xộn nữa."

Sư tôn tức giận đi rồi, Sở Cận Lâu không biết mình vui hay là không vui, hắn một tay chống cằm, rơi vào trầm tư.

Giang Nguyệt Hoàn là đệ nhất ở thời không này, có thể xem là không gì không biết không chỗ nào không hiểu, nếu y cũng không biết Thiên Nghiệp Hỏa Liên, vậy chứng tỏ rằng trên đời này căn bản không tồn tại thứ gì như vậy.

Nhưng truyền thừa của Long tộc lại tuyệt đối không lừa hắn, sách cổ không đánh dấu tuyệt chủng, chứng tỏ Hỏa Liên vẫn còn tồn tại.

Như vậy chỉ có một loại khả năng...

Thiên Nghiệp Hỏa Liên, không tồn tại ở thời không này.

Lúc trước Thanh Ly từng nói thời không dung hợp sẽ tạo ra nhiều loại khả năng, có thể đánh bậy đánh bạ mà nhìn ra chân tướng.

Tuy rằng không biết tại sao truyền thừa của Long tộc lại ghi chép đồ vật ở thời không khác, Sở Cận Lâu vẫn mang tâm thái mong chờ, chuẩn bị đi tìm Tiêu Dịch.

Chỉ mong tiểu phế vật này có điểm hữu dụng, giống như Thanh Ly nói, hậu duệ của đại gia tộc thì có thể biết được một chút đồ vật mà tu sĩ tầm thường không biết.

Hắn đứng dậy, hướng ra ngoài sơn động.

Lại không nghĩ rằng khi đến cửa động lại đυ.ng phải một màn chắn vô hình. Bởi vì đi quá vội nên phản lực vô cùng lớn, hắn hoa cả mắt, cả người văng mạnh trở về, lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Hắn khó tin mà ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một kết giới như sóng nước hiện ra vì hắn va phải, nhẹ nhàng đong đưa, phản chiếu ra ánh sáng nhỏ vụn.

Sở Cận Lâu: "..."

Sư tôn, vậy mà lại giam cầm hắn ở nơi này?!

-

Tác giả có lời muốn nói:

Thanh Ly: Ngạc nhiên chưa bất ngờ chưa, ai bảo ngươi không có việc gì thì chọc giận sư tôn ngươi!

Sở Cận Lâu:...