Chương 56: Đối Đầu

Tối hôm đó, không gian căn nhà trở nên yên tĩnh đến lạ thường, bà Liêu cầm đèn pin lặng lẽ đi ra từ phía sau khu vườn để tìm Tố Hảo, cánh cửa vừa bật mở bà Liêu đã nhìn thấy Tố Hảo đã nằm ngủ từ lúc nào, cả ngày hôm nay quả nhiên Tố Hảo rất nghe lời không đi ra ngoài để cho Liêu Ngữ Tịch thấy bộ dạng của cô bị đánh đập bầm tím đầy vết thương đó, bà Liêu nhếch môi cười cũng không quá nghi ngờ gì liền đóng cửa lại rồi quay lưng rời đi.

Liêu Ngữ Tịch vừa mới tắm xong, cô đi từ trên phòng xuống để lấy nước để uống thì đυ.ng mặt và Liêu từ bên ngoài đi vào, bà vội giấu chiếc đèn pin ra phía sau lưng mình rồi cười nói vui vẻ với cô.

“Con tắm rồi à, có đói không dì nấu gì cho con ăn thêm nhé?”

Liêu Ngữ Tịch thấy vẻ mặt luống cuống của bà ta, vừa rồi cũng kịp nhìn thấy cây đèn pin trên tay của bà ta, cô liền ngây ngô hỏi.

“Dì đi đâu vậy? à mà dì có thấy Tố Hảo không, cả ngày hôm nay con không thấy nó.”

Bị hỏi đúng ngay câu hỏi càng khiến bà ta luống cuống hơn mắt bắt đầu đảo quanh rồi lắp bắp.

“À… dì mới đi ra ngoài tìm con bé Tố Hảo ấy mà, do hôm qua nó làm mệt quá nên dì cho nó ở trong kho ngủ nghỉ thoải mái, với lại sợ để nó ra ngoài làm bẩn mắt con.”

Cô liền trầm ngâm suy nghĩ một lúc, ánh mắt dò xét rồi nở nụ cười vui vẻ.

“Không sao đâu dì, con đi thăm em ấy chút nhé.”

Anh không ngờ rằng đối phương lại ra đòn tấn công bất ngờ như vậy, xem ra anh đánh giá thấp Liêu Tuệ Hân rồi, cần phải chú ý cô ta nhiều hơn, một lúc sau Liêu Tuệ Hân cũng tắm xong cô cố ý đi đến phòng của anh rồi gõ cửa, anh lại bị làm phiền vẻ mặt không có chút vui vẻ gì đi tới để mở cửa.

“Anh rể… em xin lỗi vì chuyện lúc nãy, mà cũng cám ơn anh đã giúp em.”

“Không sao, về phòng đi!”

Nói dứt lời anh liền đóng mạnh cửa lại, Liêu Tuệ Hân liền khoái chí đi về phòng, nhưng mọi việc xảy ra vừa rồi đã rơi vào tầm mắt của Liêu Ngữ Tịch, do tiếng la của cô ta vang vọng đến tận phòng của cô nên cô mới mở cửa ra để nhìn, quả nhiên là chiêu trò của cô ta, khi cô ta hí hửng bước vào phòng thì Liêu Ngữ Tịch đang ngồi vắt chân trên bàn, cô mặc một chiếc áo choàng màu đỏ bằng lụa bên ngoài vô cùng quyền lực và quyến rũ, khoe đôi chân dài thẳng tấp trắng mịn của mình.

Liêu Tuệ Hân nhìn thấy cô liền tụt cảm xúc lặng lẽ bước lên giường nằm, Liêu Ngữ Tịch lúc này cũng cất giọng chanh chua.

“Xem ra cô đang định tấn công lần nữa sao?”

“Chị nói vậy là có ý gì?”

“Em gái ngoan hết lên giường với bạn trai cũ của chị rồi lại chuẩn bị miếng mồi tiếp theo là chồng chị sao,em thích dùng đồ của người khác vậy à?”

Liêu Tuệ Hân liên lên tiếng minh bạch.

“Chị đang xúc phạm tôi đấy, tôi lên giường với bạn trai chị lúc nào, và cả chuyện tôi và chồng chị thì sao, đừng có ghen bóng ghen gió.”

“Ồh vậy sao?”

“Cũng phải thôi, vì chị thấy tôi trẻ trung hơn trong sáng thuần khiết hơn chị,lại còn là gu của đàn ông nên chị mới lo lắng như vậy chứ gì?”

Cô đột ngột im lặng rồi lặng lẽ gửi cho Liêu Tuệ Hân xem lại những hình ảnh mà mình đã chụp được và ghi hình lại được hoàn toàn rõ nét và chân thực đến từng góc quay, giọng nói cũng rõ ràng khiến cho Liêu Tuệ Hân không khỏi hoang mang, không ngờ rằng Liêu Ngữ Tịch đã phát hiện ra chuyện của cô và Triệu Chí Nhan.

“Chị biết rồi sao, thì ra lý do chị chia tay anh ta là vì lý do vậy à?”

Liêu Ngữ Tịch che miệng cười khẩy.

“Thì có sao chứ, đơn giản vì năm năm qua chị đi tù tên đó lại dễ dàng cùng tôi lên giường như vậy, chẳng phải trách một mình tôi, mà nên trách anh ta thì đúng hơn, nhờ vậy chị mới biết rõ được người đàn ông chị yêu là thằng như thế nào đó.”

“Giá trị của người phụ nữ nằm ở cái người đàn ông bên cạnh, anh ta lúc đó tôn trọng tôi nên không dám đυ.ng đến tôi, còn cô chỉ thỏa mãn 1 chiều, cô nghĩ anh ta yêu cô hay chỉ xem cô là công cụ giải tỏa.”

Liêu Tuệ Hân trợn tròn mắt khoanh tay lại bày vẻ đắc ý.

“Việc đó quan trọng sao, tôi chỉ thấy vui và có được mọi thứ của cô khiến cô đau khổ là điều tôi lấy làm thích thú.”

Liêu Ngữ Tịch đột ngột đứng dậy đi tới đưa tay nâng cằm của Liêu Tuệ Hân lên phỉ báng.

“Có vẻ cô rất tự hào nhỉ? Xem việc lên giường với đàn ông như một chiến tích chẳng khác gì loại đàn bà lẳиɠ ɭơ không có chút giá trị.”