Chương 4

Đây tuyệt đối chính là thời khắc lịch sử.

Phát hiện mới về giáo sư Ngô, tàng trữ bạn trai nhỏ ngạo kiều.

Tại hiện trường, những học sinh tận mục sở thị thấy được màn kia, vẫn luôn lén lút chụp ảnh hai người làm cái kỷ niệm.

Lộc tiên sinh xem ra không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, trực tiếp xông đến, kéo lấy cánh tay của Ngô tiên sinh muốn lôi ra ngoài.

Nhìn thấy Ngô tiên sinh không hề nhúc nhích, Lộc tiên sinh liền hét lên: “Ngô Thế Huân, nhà anh sắp cháy rồi!”

Cháy?

Ngô tiên sinh bây giờ chỉ cảm thấy, mình sắp không khống chế được cơn lửa giận trong lòng mà thôi.

“Ding dong, ding dong—“

Đúng lúc này, điện thoại lại kêu lên.

Ngô tiên sinh cau mày lại, đó là điện thoại của cậu.

Định thần nhìn lại.

Là chủ nhà.

Mắt trái tự nhiên giật giật.

Không trùng hợp vậy chứ?

Nhưng mà, sau khi nghe cuộc điện thoại kia, Ngô tiên sinh liền hiểu.

Hoá ra là có chuyện thật.

Khi hai người quay được lại căn nhà thuê kia, tình hình đã được giải quyết rồi, ngoại trừ trên đỉnh bếp có một mảng đen đen ra, thì không có sự việc gì lớn phát sinh.

Chủ nhà cũng không lằng nhằng xem là lỗi của ai, chỉ trực tiếp yêu cầu hai người chỉnh trang sửa chữa lại phòng bếp, đương nhiên, phí sửa chữa là do hai người phụ trách.

Lộc tiên sinh đi vào phòng bếp, lắc lắc cái đầu, mặt đầy tiếc nuối.

Còn Ngô tiên sinh lúc này nội tâm lại càng phức tạp hơn.

Cậu có thế nào cũng không tưởng tượng được, bản thân mình lần đầu tiên phải rời đi lúc đang làm việc, là bởi vì bạn cùng phòng não tàn ra khỏi cửa quên không tắt bếp, xém chút nữa thiêu cháy cả căn nhà, hơn nữa bản thân mình cũng phải vội về xin lỗi chủ nhà.

Lộc tiên sinh bước chân nặng nề ra khỏi phòng bếp, liếc nhìn Ngô tiên sinh một cái, vừa thở dài vừa nói: “Không còn túi sưởi ấm rồi, cậu cũng đừng nhìn tôi chằm chằm thế nữa!”

Ngô tiên sinh tâm trạng lúc này đã đỡ hơn nhiều, nếu không Lộc tiên sinh làm gì còn cơ hội ở đây mà than thở?

Đột nhiên nhớ ra điều gì, Lộc tiên sinh nhướn mi lên, hỏi: “Cái đó…phí sửa chữa có đắt không?”

Rồi lại âm thầm tự nhẩm toán tình hình tài chính của mình, nghẹn cả họng một lúc mãi mới nói được câu: “Hay là, có thể…cho tôi mượn chút tiền không?”

Bạn xem đi, cái gì đang được xây lên kia?

Bức tường à?

Không! Là da mặt của Lộc Hàm đấy!

“Uỳnh!”

Ngô tiên sinh không nói thêm điều gì, chỉ trực tiếp tặng cho Lộc tiên sinh một cái trừng mắt, sau đó liền đi về phòng mình đóng sầm cửa lại.

Lộc tiên sinh vô cùng khâm phục tính nhẫn nại của Ngô tiên sinh, một người còn sống sờ sờ vậy mà có thể ở yên trong phòng cả ngày trời.

Nhưng mà Lộc tiên sinh cũng không có thời gian để quan tâm đến cậu, dù sao chỉ nguyên số tiền sửa chữa kia thôi cũng đủ làm anh đau đầu rồi!

Lộc tiên sinh ăn cơm một mình xong thì ngồi ở trên sô pha, nghĩ ngợi ngu người cả ngày xem như cũng nghĩ thông rồi, để tránh nhàm chán bèn cầm điện thoại lên xem, đột nhiên lại vớ trúng một topic đang hot.

【Trường chúng ta có một vị giáo sư nào đó, đang lên lớp thì bị bạn trai nhỏ đến lôi về nhà】

Cái thứ rách nát gì đây hả trời?

Lộc tiên sinh trên miệng không ngừng chửi rủa, thế nhưng ngón tay lại rất thật thà mở topic kia ra.

Mãi mới lướt thấy một bức ảnh, vừa mở ra, anh liền cắn chặt môi dưới.

Ai da cái đệt, cái vị giáo sư này sao lại quen mặt thế?

…Không đúng!

Lộc tiên sinh vội vội vàng vàng cầm theo điện thoại, chạy đến trước cửa phòng Ngô tiên sinh gõ cửa cộc cộc.

Đợi đến khi Ngô tiên sinh ra mở cửa, Lộc tiên sinh bèn trực tiếp cầm điện thoại lên để ngang bên mặt Ngô tiên sinh so sánh.

Cái đệt, thế mà giống thật!

“Ngô Thế Huân, cậu hot rồi!” Lộc tiên sinh có chút kích động đưa điện thoại cho Ngô tiên sinh xem.

“Ơ nhưng mà không đúng, đây là ai chứ?” Mãi một lúc, Lộc tiên sinh mới chú ý đến người bên cạnh.

“…”

“…”

“Ôi cái đệt…đây không phải là tôi chứ?”

“…”

Lộc tiên sinh hiển nhiên là bị vẻ ngoài sáng nay của mình doạ sợ, mãi mới có lại phản ứng tiếp tục nói: “Tôi sau này làm sao dám ra ngoài gặp người đây…”

Nhưng mà Ngô tiên sinh cả chiều nay ngồi viết bản kiểm điểm, vốn là không có liên quan đến những chuyện kia.

Cậu bây giờ chỉ muốn ngay lập tức, gọi điện cho trung tâm bảo hộ nhân đạo mời họ đến thu nhận ngay người bạn trước mặt mình.

Lấy lại điện thoại, Lộc tiên sinh lắc đầu, vừa định chuẩn bị đi lại nghe thấy âm thanh gì, cho nên lại quay trở lại, nhíu mày nói: “Ngô Thế Huân, trong phòng cậu có âm thanh gì vậy?”

Nhìn xem, người bạn này bắt đầu sản sinh ra ảo giác rồi!

Nhưng mà sự thật lại chứng mình, không phải là Lộc tiên sinh sản sinh ra ảo giác.

Hơn nữa thính lực xem như nhạy cảm.

Nếu như Ngô tiên sinh sớm hơn một bước phát hiện ra điều này, thì cũng sẽ không nửa đêm nửa hôm chạy đến phòng Lộc tiên sinh, đánh thức người ta.

Lộc tiên sinh không biết có phải nguyên nhân là vì chưa tỉnh ngủ hay không, sắc mặt nhìn Ngô tiên sinh của anh không tốt lắm.

Lộc tiên sinh ngáp lên ngáp xuống, nói: “…Đệt, lại gặp ma hở?”

“Đến phòng tôi đi…” Ngô tiên sinh ngập ngừng một lát, rồi mới đằng hắng lấy giọng nói tiếp: “Bắt chuột!”

Ôi dồi ôi, đang nói lại dừng…Làm người ta thót tim muốn chớt!

Lộc tiên sinh có hơi không vui, khí cốt vẫn là nên có mà phải hơm?

Ngô Thế Huân cậu nói gió là gió, nói mưa là mưa à?

“Nửa đêm nửa hôm không cho ngủ, sao tôi phải giúp cậu…”

“Phí sửa chữa, tôi trả.”

“Được, không thành vấn đề!”

“Nhưng mà sao cậu biết tôi có thể bắt chuột?”

“Bởi vì anh thích.”

“Thích mèo hở?”

“Không, thích lo chuyện bao đồng.”