[TG1] Biểu ca đại nhân - Chương 7

Vũ Điệp bị Trịnh Ân ghì trên giường, hôn môi kịch liệt. Lưỡi hắn quấy loạn trong miệng nàng, tựa muốn moi hết mật ngọt ướŧ áŧ.

Nước mắt sinh lý của Vũ Điệp tràn khỏi khoé mi, gương mặt ửng hồng. Nàng lén đẩy một viên thuốc bé xíu vào miệng hắn, ý đồ giải bớt một phần xuân dược. Vũ Điệp muốn Trịnh Ân nhớ rằng bản thân thèm khát nàng, thuốc chỉ là yếu tố phụ.

Thuốc phát tác dụng rất nhanh, nhưng Trịnh Ân hoàn toàn không ngừng lại. Hắn vẻ mặt khó chịu, cố cởϊ áσ sơ mi ra. L*иg ngực rắn chắc cùng những múi cơ bụng hiện lên dưới ánh đèn vàng, cực kỳ nóng bỏng.

Vũ Điệp nuốt nước bọt cái ực, tay đưa về phía sau cởi khoá váy. Trịnh Ân lập tức tuột nó xuống, cặρ √υ" không có gì che chắn liền rung khẽ cùng miếng dán lót.

Trịnh Ân thở dốc, cúi xuống hôn lên trán Vũ Điệp. Hắn dùng răng day nhẹ vành tai của nàng, khiến toàn thân nàng mềm nhũn. Vũ Điệp "ưm" một tiếng, qυầи ɭóŧ đã xuất hiện vệt nước.

Trịnh Ân khàn giọng:

"Rên đi, Tiểu Điệp, anh thích thanh âm của em."

Vũ Điệp nghiêng đầu, tựa như đang do dự. Nàng chưa kịp phản ứng, miếng dán đã bị bóc ra, đồng thời đầṳ ѵú bị một không gian mềm mại bao bọc.

"Trịnh Ân, ưʍ... Ngứa..."

Nàng kiều mỵ ưỡn ưỡn cần cổ thanh mảnh, rướn người muốn hắn mυ"ŧ vào sâu hơn. Vũ Điệp khó chịu vươn tay, cầm bàn tay ấm nóng của hắn chạm lên bên vυ" thịt còn lại.

"Bên này cũng muốn..."

Trịnh Ân đỏ mắt, cắn khẽ vào núʍ ѵú cương cứng. Vũ Điệp chỉ thấy thân dưới bủn rủn mệt nhoài, không thể cử động.

"Đừng dạo đầu nữa, em muốn... A, nhẹ một chút..."

Dù đã được giải bớt phân nửa dược tính, thế nhưng trong Trịnh Ân không vơi đi cảm thụ khô nóng. Hắn vội mở tủ đầu giường, y như rằng có một lọ gel bôi trơn. Trịnh Ân hành động nôn nóng mở nắp, đổ đầy chất dịch lên tay.

"Lát nữa sẽ càng sung sướиɠ hơn, bé yêu."

Trịnh Ân trầm thấp nói. Hắn biết rằng giờ này bản thân đã không ngừng được nữa. Tiểu Điệp, uỷ khuất em rồi. Trịnh Ân kéo qυầи ɭóŧ nàng xuống, một đường chỉ trong suốt kéo dài đánh mạnh vào thị giác hắn. Không chần chừ, hắn mím môi, ngón tay thon dài khám phá nơi mềm yếu nhất thân thể Vũ Điệp.

"A, hức..."

Đồng tử nàng thoáng co rút, rên thành tiếng. Trịnh Ân dù côn ŧᏂịŧ đã trướng đau, thế nhưng tay vẫn ôn nhu từng chút mà mở rộng cho nàng. Cơ thể này vốn mẫn cảm, Vũ Điệp không thể phản ứng lại.

Ngón tay Trịnh Ân ở trong tiểu huyết nóng rực, cảm thấy tay tựa được hàng trăm miệng nhỏ liếʍ mυ"ŧ, khêu gợi mơn trớn. Gân xanh trên trán hắn nổi lên, thật khó nhịn. Trịnh Ân ngồi dựa vào thành giường, bế Vũ Điệp ngồi lên đùi. Ngón tay tiếp tục chầm chậm ra vào, tốc độ từ tốn đến khó chịu. Vũ Điệp xoay người lại, ôm cổ hắn. Cảm giác tiểu huyệt bị dị vật chậm như rùa chuyển động, đúng là không dễ chịu cho cam. Huyệt khẩu nàng đói khát, mυ"ŧ chặt tựa không muốn tay hắn ra ngoài.

Trịnh Ân vươn đầu lưỡi, liếʍ nhẹ hai làn môi đỏ mọng của Vũ Điệp. Son môi, nước hoa, rượu vang - Thật thích hợp cho một cuộc làʍ t̠ìиɦ.

"Tiểu Điệp, sẵn sàng rồi chứ?"

Trịnh Ân khàn giọng, tay chạm nhẹ vào vòng eo thon mịn của Vũ Điệp. Hắn thoạt nhìn vô cùng có tiền đồ, xốc eo nàng lên. Vũ Điệp thấy bản thân được nâng khẽ, dần dần hạ xuống. Nàng chỉ kịp giật mình kêu khẽ một tiếng, huyệt khẩu đã bị thứ gì thô nóng cọ sát...

Quá, quá to rồi!

"Thả lỏng, sẽ chỉ đau một chút..." Trịnh Ân thấp giọng, cố kiềm chế cảm giác muốn lập tức nhét côn ŧᏂịŧ vào nơi sâu nhất trong nàng.

Vũ Điệp cũng muốn nhanh chóng được hưởng thụ, cố gắng mềm người. Côn ŧᏂịŧ chầm chậm rẽ qua tầng lớp mị thịt, nhè nhẹ rút ra. Tiểu huyệt Vũ Điệp nhanh chóng trào ra một luồng da^ʍ thuỷ, nhiều như muốn tưới ướt Trịnh Ân.

"Thân thể em cực kỳ thích hợp làm chuyện này, Tiểu Điệp..."

Nói xong, Trịnh Ân liền chen sâu côn ŧᏂịŧ vào trong tiểu huyệt. Qυყ đầυ chạm phải màиɠ ŧяiиɧ mỏng tang, lúc đầu, hắn cũng có chút chần chừ. Nhưng rất nhanh, cảm xúc ấy liền bị thay thể bởi cảm giác trướng đến phát đau. Trịnh Ân mím môi, đẩy sâu côn ŧᏂịŧ vào vách thịt non mịn.

"Ưm, Trịnh Ân... Em đau a, đừng, dừng lại. Hức..."

Vũ Điệp chỉ kịp lộn xộn rên lên mấy tiếng vô nghĩa, sung sướиɠ và thoả mãn đã che đi mấy tia ẩn ẩn đau. Một làn nước ấm chảy xuống, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ buộc nàng phải run rẩy tiếp nhận. Trịnh Ân cũng không vội vàng, dẫu sao đêm còn dài lâu. Hắn từ từ lấp đầy nàng, qυყ đầυ thô to chậm rãi nghiền lấy huyệt nhỏ.

"Trịnh Ân, đừng. Bỏ ra, sẽ không vào nổi nữa..." Dù đi qua không ít thế giới, nhưng kích cỡ côn ŧᏂịŧ của Trịnh Ân là lớn nhất. Bộ phận mềm yếu bị chèn ép một cách đáng sợ như vậy, Vũ Điệp vừa mong chờ vừa sợ sệt. Đôi chân thon thả vốn kẹp chặt vòng eo của Trịnh Ân bỗng chốc thả lỏng, ngón chân co quắp đầy bất an.

Nhận thấy trong mắt Vũ Điệp cũng không có nhiều tia đau đớn sợ hãi, Trịnh Ân cũng an tâm hơn. Hắn rút côn ŧᏂịŧ ra rồi đẩy vào, chầm chậm nhấm nháp.

Trái với Trịnh Ân, Vũ Điệp khẩn trương muốn phát điên rồi! Nàng không chịu nổi cảm giác này, phải chủ động hơn!

"Trịnh Ân, em thật ngứa..."

Nàng nấc khẽ, tay run rẩy nâng bầu vυ" lên. Vũ Điệp khẽ rướn người, để đầṳ ѵú ma sát với khoé miệng Trịnh Ân. Hắn cũng không để nàng phải thất vọng, lập tức mυ"ŧ chặt nó, một tay ra sức nặn bên còn lại. Đầṳ ѵú Vũ Điệp trướng đau, không ngừng chơi đùa với chiếc lưỡi có phần thô gai của Trịnh Ân. Thân dưới của hắn bắt đầu chuyển động nhanh hơn, tư thế này giúp côn ŧᏂịŧ thô dài càng dễ nhét vào sâu.

"Nga, quá sâu rồi... Thật dài, nhẹ chút. A, a, biểu ca...!"

Vũ Điệp rêи ɾỉ đến lạc giọng, tay ôm chầm lấy đầu của Trịnh Ân. Miệng nàng thổi ra từng ngụm khí nóng hổi, bầu không gian tràn ngập hormone kí©ɧ ŧìиɧ.

Nghe cách xưng hô của Vũ Điệp, kɧoáı ©ảʍ từ mối quan hệ cấm kỵ khiến Trịnh Ân càng hưng phấn. Động tác ra vào nơi huyệt nhỏ ngày càng nhanh, sâu đến mức đã chen vào tử ©υиɠ. Mị thịt đỏ tươi bị kéo ra rồi rút về, cực kỳ kí©h thí©ɧ thị giác.

"Không muốn, a, đã vào tử ©υиɠ..."

"Em thật dâʍ đãиɠ, Tiểu Điệp, làʍ t̠ìиɦ với anh họ thực sự khiến em sung sướиɠ như vậy?" Hắn gầm khẽ, tay véo lấy hạt trân châu của nàng.

"Không, em không biết... Ưm, a, sướиɠ quá! Muốn mỗi ngày đều được côn ŧᏂịŧ lớn thao... Hức, dừng lại. Em ra, biểu ca, em ra..."

Bị kí©h thí©ɧ đến run rẩy, Vũ Điệp rốt cuộc cũng cao trào. Một làn nước ấm chảy từ tử ©υиɠ xuống, rưới lên bắp đùi. Len qua kẽ hở, da^ʍ thuỷ hoàn toàn tưới ướt cả vùng ga giường.

Trịnh Ân đỏ mắt, đổi tư thế. Hắn đè nàng xuống giường, thao huyệt từ phía sau. Tư thế này thực sự rất kí©h thí©ɧ, chẳng mấy chốc đã khiến Vũ Điệp tiếp tục cao trào. Nàng ngửi thấy mùi da^ʍ thuỷ của mình bốc lên từ ga trải giường, thực sự, nóng đến phát điên. Trịnh Ân tựa không biết mệt mỏi, mặc cho đôi chân Vũ Điệp đã mỏi nhừ. Cả người nàng bóng loáng mồ hôi, gợi cảm dưới ánh đèn cam vàng. Côn ŧᏂịŧ vẫn chưa có dấu hiệu mềm đi, không ngừng thọc sâu vào tao huyệt non mềm.

Ước chừng phải hai trăm cú đâm, cuối cùng Trịnh Ân cũng chạy nước rút. Động tác hắn vốn dĩ đã rất nhanh rồi, nay còn đáng sợ hơn. Da^ʍ thuỷ dính ở môi huyệt của Vũ Điệp gần như sủi bọt trắng, nóng rát mà thật sung sướиɠ.

"Bắn vào a, biểu ca, hôm nay là ngày an toàn của em..." Vũ Điệp vội lên tiếng, chất giọng đã sớm khàn đi. Thế nhưng lại mang một tư vị phong trần, quyến rũ lạ kỳ. Nàng mị mị mắt, đôi mắt ướt dầm dề.

"Cư nhiên lại thèm khát tϊиɧ ŧяùиɠ của anh?" Trịnh Ân hừ lạnh, "Dâʍ đãиɠ, quá dâʍ đãиɠ! Bao nhiêu năm trôi qua, anh không ngờ em lại như vậy!"

Hắn đánh mạnh lên mông nàng, từng cái từng cái một. Hai bên mông rất nhanh liền ửng hồng, căng mọng tựa cặp đào tiên. Từ đằng sau nhìn vào vô cùng kí©h thí©ɧ, thậm chí Trịnh Ân còn thấy cúc huyệt đang khe khẽ co giật. Nhưng hiện tại tâm trí hắn chỉ đặt vào tiểu huyệt dâʍ đãиɠ, đang không ngừng mυ"ŧ chặt côn ŧᏂịŧ hắn. Tốc độ Trịnh Ân cực khủng bố, độ sâu tựa muốn nhét cả hai hòn tinh hoàn vào huyệt nàng.

Bị những lời như vậy vũ nhục, Vũ Điệp không thấy xấu hổ. Trái lại nàng càng thấy kí©h thí©ɧ, tiểu huyệt điên cuồng co bóp. Đồng tử nàng khẽ co lại, nàng lần nữa cao trào!

Cùng lúc ấy, Trịnh Ân cũng bắn ra từng cụm tϊиɧ ŧяùиɠ. Chất dịch nhầy đặc sệt màu trắng đυ.c, nóng bỏng như thiêu như đốt. Tϊиɧ ŧяùиɠ rót vào tử ©υиɠ Vũ Điệp, nhiều đến muốn tràn cả ra ngoài. Hắn giữ chặt eo nhỏ của nàng, để tϊиɧ ŧяùиɠ xuyên phá vách thịt, tiến vào nơi sâu nhất.

"Nóng, nóng...! Biểu ca, sướиɠ a, tϊиɧ ŧяùиɠ thật nóng..."

Cuối cùng, côn ŧᏂịŧ của Trịnh Ân cũng bắt đầu mềm xuống. Tuy nhiên hắn không rút nó ra, để nguyên trong tiểu huyệt. Tϊиɧ ŧяùиɠ bị giữ bên trong, chỉ tràn ra vài tia mỏng manh. Hai người ôm nhau thở dốc trên giường, tận hưởng nốt dư vị tìиɧ ɖu͙© cuối cùng...

Một khoảng thời gian dục tiên dục tử.