Nếu Thành Gia Kỳ ban đầu còn chưa biết người mặc áo choàng đen giơ một ngón tay lên là có ý gì thì hiện tại, giả sử còn không hiểu thì chẳng khác gì heo.
Tiếng “cẩn thận” còn chưa kịp thốt lên, miệng lão đạo sĩ đang há ra chuẩn bị tiếp tục sỉ vả Thành Chu chợt méo xệch, mắt trợn tròn như trâu, vẻ mặt như bị ai đó dùng lang nha bổng thông cúc.
Đáng tiếc lão đạo sĩ đang đưa lưng về phía đám người Thiên Cơ Môn nên chỉ có bên Thành Chu là nhìn thấy rõ ràng, còn phe kia lại không phát hiện ra điểm quái lạ của lão.
Đợi đến lúc Thành Gia Kỳ dặn dò xong mọi người phải cẩn thận, đang chuẩn bị gọi lão đạo sĩ quay về bày trận mới phát hiện lão ta có gì không ổn.
Nhưng lúc này đã là quá muộn.
“Á á á á…!!!” Đạo sĩ già gào lên thảm thiết.
Thành Gia Kỳ do dự. Ông ta sợ nhỡ bước ra khỏi trận sẽ bị người áo choàng tiêu diệt riêng lẻ. Nhưng lão đạo sĩ lại là cánh tay đắc lực của ông ta, ông ta không thể bỏ mặc không lo.
Đạo sĩ không đợi người khác đến cứu đã tự cứu lấy mình bằng cách xoay người chạy về trong trận của Thiên Cơ Môn. Đáng tiếc lão ta chỉ chạy được một bước, đến bước thứ hai lại không thể nhúc nhích được.
Thành Gia Kỳ cũng không đợi lão kêu cứu đã vội vàng giao mẹ Thành đã hôn mê cho đám người còn lại, vung tay ném ra mười lá bùa vây quanh đạo sĩ gì tạo thành một kết giới bảo vệ.
“Cứu, cứu… Tôi…”
“Thiên Minh Tử! Tên ác ma đó đã làm gì anh?” Thành Gia Kỳ lập tức niệm chú và ném liên tiếp vài lá bùa trừ tà cho đạo sĩ già.
Nhưng những lá bùa trừ tà cao cấp đáng giá năm vạn tệ ở cõi dương lần này lại chẳng giúp gì được cho đạo sĩ già.
“Trong người… Có thứ gì… Bắt chúng ra… Á á á á!!!”
Lúc này lão đạo sĩ không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt gì sất, đôi mắt hẹp dài trợn to, tròng mắt như muốn lồi ra, tất cả mạch máu nổi lên rõ ràng, gương mặt hồng hào không thể khống chế được là giật giật, dưới da hình như có thứ gì đó đang bò tới bò lui.
“CỨU TÔI!!! Tôi… Ặc ặc… Không…” Lão đạo đã không còn tự xưng là “bần đạo” gì nữa, lão ta không muốn chết. Đạo sĩ già dùng ánh mắt cầu cứu Thành Gia Kỳ cùng Thiên Cơ Môn.
Thành Gia Kỳ cũng bó tay với tình huống của lão, đành phải vừa quát lên “Ngừng tay!” với lão đạo sĩ vừa dùng ánh mắt cầu cứu cô gái chống gậy đầu rồng Miêu Tiên Tiên.
Miêu Tiên Tiên cười cười đưa điều kiện, “Thuật thay da.”
Ánh mắt Thành Gia Kỳ trở nên sắc bén. Thuật thay da là bí thuật của Thiên Cơ Môn, chỉ truyền cho chường môn chứ không truyền cho người ngoài.
“Sư… đệ…” Cổ họng lão đạo sĩ cố ép phát ra tiếng nói.
Thành Gia Kỳ nghiến răng đáp: “Được. Nhưng tiên cô phải cứu Thiên Minh Tử trước, bằng không đừng hòng lấy được nó.”
Miêu Tiên Tiên không hề nhiều lời, nhoáng cái đã xuất hiện bên cạnh lão đạo sĩ. Trước hết ả ta không đến gần lão đạo sĩ mà chỉ chăm chú nhìn kỹ mắt cùng làn da của lão. Sau đó chẳng rõ ả ấn vào cơ quan nào trên gậy đầu rồng mà một bóng đen đột nhiên từ trong gậy phóng ra lao về phía lão đạo sĩ.
Thành Chu chụp lấy tay người áo choàng, vẻ mặt sợ hãi đến chết lặng, “Ông đã làm gì lão đạo sĩ kia?”
“Ngươi hỏi ta?” Người áo choàng bóp mặt Thành Chu vân vê cả buổi, phát hiện không còn nơi nào khác để xuống tay, mặt anh đã bị hắn bóp đến chỗ xanh chỗ tím. Gương mặt này không bóp được nữa rồi.
Thành Chu xoa mặt, nhỏ giọng làu bàu: “Đám thần kinh của Thiên Cơ Môn tuy đều khốn nạn nhưng cần gì phải dày vò họ như vậy? Dù gì cũng là người còn sống.”
“…Chúng muốn gϊếŧ ngươi, còn dùng mẹ ngươi để uy hϊếp ngươi.” Giọng người áo choàng tỏ rõ thái độ giễu cợt.
“Tôi biết, tôi không hy vọng ông bắt họ giao cho cảnh sát hay ngờ nghệch tưởng bở pháp luật sẽ chế tài được họ. Ý tôi là nếu muốn gϊếŧ, ông cứ cho họ chết cho lẹ đi, nếu cứ hành hạ họ ép họ vào đường cùng, có trời mới biết mấy tên khùng điên ấy sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.”
Thành Chu nói ra điều anh lo lắng nhất: “Mẹ tôi còn nằm trong tay của họ. Nếu họ cũng dùng thủ đoạn đối phó với mẹ tôi thì phải làm sao? Ông có thể cứu bà qua đây không?”
“Ngươi đang ra lệnh cho ta?”
“Không, ý tôi là…”
“Chuyện của mẹ ngươi liên quan gì đến ta? Tại sao ta phải cứu mẹ ngươi?”
“…Tôi với ông đã ký khế ước.” Vẻ mặt Thành Chu sầm xuống. Anh quên mất anh đang giao dịch với một ác ma.
“Trên khế ước không đề cập đến việc ta phải cứu mẹ ngươi.”
“Rốt cuộc ông muốn cái gì? Ông muốn tôi làm gì mới chịu cứu mẹ tôi? Ông nói đi! Bất kể việc gì, đừng nói là hôn giày ông, dù ông muốn tôi ăn giày của ông còn được!” Thành Chu nôn nóng muốn điên lên, Hồng Diệp đến giờ vẫn chưa xuất hiện, người áo choàng lại điên cuồng khıêυ khí©h lũ tâm thần của Thiên Cơ Môn, còn anh lại bị người áo choàng giữ chặt, dù muốn xông qua kia lấy mình trao đổi mẹ cũng khó.
Người áo choàng nhéo cằm anh, thong thả nói: “Ta không thích bị người khác uy hϊếp.”
“…Tôi đang van xin ông mà, ông muốn tôi quỳ xuống không?”
Bên đây, Thành Chu và người áo choàng đang bàn về giao dịch của họ, còn bên kia, tình hình của lão đạo sĩ già lại đang xấu đi.
Sau khi Miêu Tiên Tiên làm phép, tình trạng của lão ta chẳng những không chuyển biến tốt, lão lại gào thét càng thê thảm hơn, về sau tiếng gào to đến nỗi muốn xuyên thủng màng nhĩ của người khác.
“Rốt cuộc cô có làm được không đấy?” Một gã Thiên Cơ Môn sốt ruột hỏi.
Trên trán Miêu Tiên Tiên lấm tấm mồ hôi, ả xoay mặt lạnh lùng liếc người vừa đặt ra câu hỏi một cái.
Thành Gia Kỳ bước lên chắn trước mặt người nọ và hỏi: “Miêu tiên cô?”
Miêu Tiên Tiên cố gắng nâng gậy đầu rồng lên. Cây gậy thường ngày để mặc ả thao túng giờ đây bỗng chốc nặng tựa ngàn cân.
“Thu!”
Toàn thân đạo sĩ già run rẩy kịch liệt.
Thành Gia Kỳ nhìn chòng chọc vào nhất cử nhất động của đạo sĩ cùng Miêu Tiên Tiên.
Miêu Tiên Tiên nghiến răng, đau lòng cắn vào lưỡi mình rồi phun vào người lão đạo sĩ một ngụm máu tươi quý báu ở đầu lưỡi.
“Á Á Á…!!!” Lão đạo sĩ hét lên như bị tạt acid.
Miêu Tiên Tiên lẩm bẩm niệm chú, một lần nữa nhấc gậy lên, “Thu… Phụt!”
Gậy đầu rồng rơi xuống, Miêu Tiên Tiên phun ra một ngụm máu tươi.
Thành Gia Kỳ đang không hiểu vì sao Miêu Tiên Tiên lại dùng nhiều máu tươi như vậy thì phát hiện hóa ra ngụm máu đó là do phủ tạng của ả bị thương nặng.
“Miêu tiên cô!” Thành Gia Kỳ vội vàng bước lên định đỡ Miêu Tiên Tiên.
Miêu Tiên Tiên từ chối, nhặt gậy đầu rồng lên và lau đi vết máu ở khóe miệng, “Xin lỗi, ta không đủ sức giúp ông. Còn nữa, chuyện bắt Thành Chu và chuyện bào thai sinh đôi ta quyết định rút lui. Cáo từ!”
“Miêu tiên cô chậm đã!” Thành Gia kỳ vội vàng che giấu lửa giận đang bốc lên, Miêu Tiên Tiên là một trong những tiên sư tu vi cao nhất bên mình, một khi ả rời đi, sức chiến đấu của họ sẽ bị hạ thấp đáng kể.
“Sao nào? Ông định ngăn cản không cho ta đi?” Trong ngực Miêu Tiên Tiên bò ra một con rắn lục nhỏ, con rắn bò lên đầu gậy, quay sang Thành Gia Kỳ thè ra cái lưỡi đỏ tươi.
Thành Gia Kỳ nheo mắt đáp: “Đương nhiên không phải, chỉ là tôi thấy tiên cô đã bị thương, đang định hỏi tiên cô có cần ở lại chữa thương không thôi. Thiên Cơ Môn chúng tôi sẽ hộ pháp cho tiên cô, nói gì thì nơi này vẫn là Tiểu Phong Đô, tiên cô đã bị thương, một mình rời khỏi đây chỉ sợ…”
“Thành Gia Kỳ, Thành chưởng môn, những lời sáo rỗng này không cần phải nói, ta và ông đều biết chuyện gì đang xảy ra. Ta chỉ có thể nói cho ông biết, dù thực lực của tất cả thiên sư có mặt hôm nay mạnh hơn gấp bội cũng không phải là đối thủ của ác ma. Hôm nay ta rút lui giữa đường là ta vi phạm giao dịch, nhưng ta nuôi Tiểu Hắc bao nhiêu năm nay, giờ đây vì để cứu người của Thiên Cơ Môn, nó cả thi thể cũng không tìm về được, ta không yêu cầu các người bồi thường xem như huề nhau.”
Miêu Tiên Tiên cuối cùng cũng rời đi. Quyết định của ả đã khiến không ít thiên sư khác dao động.
Thành Gia Kỳ cùng đám người Thiên Cơ Môn vô cùng phẫn nộ với hành vi rút lui giữa đường của Miêu Tiên Tiên nhưng không dám thể hiện ra ngoài, chỉ đành miễn cưỡng tiến đối phương rời khỏi khe suối.
Thành Gia Kỳ nhìn sang quỷ tôn.
Quỷ tôn “chậc” một tiếng, đột nhiên vẫy tay với Tái Lang, “Con qua đây.”
Tái Lang ngẩn ra rồi giơ ngón giữa lên với hắn.
“…Con không qua đây là muốn giúp họ đối phó với cha con hay sao? Chút công phu mèo quào của con, con thấy người ta sẽ xem trọng con sao?” Quỷ tôn không hề nổi giận khi con trai tỏ ra vô lễ, đứa con này chọc giận hắn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Tái Lang giơ tiếp ngón giữa tay bên kia lên.
Quỷ tôn tức quá phì cười, bất đắc dĩ nói: “Con trai ngốc, con có biết vị bên cạnh con là ai không? Người ta vốn đâu cần con giúp, con lại còn dám đòi chia phần tinh khí từ tế phẩm của người ta, không sợ người ta đánh cho mất xác à. Cha nói con nghe này, nếu con bị vị lão đại đó gϊếŧ chết, người làm cha này cũng không báo thù cho con đâu. Chẳng phải vì không muốn báo, mà cha con trước mặt người ta cũng chỉ là một món ăn thôi.”
Lời này của quỷ tôn vừa nói xong, cả người lẫn ma quỷ có mặt đều biến sắc, đặc biệt là Thành Gia Kỳ.
Quỷ tôn có ý gì?
Vốn Thành Gia Kỳ định bắt tay với quỷ tôn, cộng thêm thực lực của tất cả thiên sư cùng ác quỷ tại đây, tin rằng tên ác ma chưa khôi phục hoàn toàn kia phải nể họ ba phần. Ông ta chỉ cần nhân lúc tình hình rối loạn gϊếŧ chết Thành Chu và dẫn người phụ nữ mang thai đi là được, ông ta có thể đến đây đương nhiên cũng biết cách rời khỏi nơi này.
Nhưng hôm nay nghe quỷ tôn nói vậy tức là trước khi đến đây, quỷ tôn đã không có ý định muốn nhúng tay vào, hơn nữa cũng biết rõ thân phận thật sự của người mặc áo choàng đen!
Thành Gia Kỳ tuy nổi giận nhưng không có lý do gì để trách quỷ tôn. Dù sao quỷ tôn chưa bao giờ đồng ý giúp ông ta đối phó với ai cả, chuyện của Thành Chu cũng là giao dịch đổi lấy người mình cần mà thôi.
Vốn là giao dịch dựa trên lợi ích, nếu đối phương vì sợ sức mạnh của ác ma mà quyết định tha cho Thành Chu thì hai bên rả đám cũng là bình thường.
Thế nhưng quỷ tôn làm sao biết được thân phận của người áo choàng đen? Lại làm thế nào biết được mình không phải là đối thủ của ác ma? Thậm chí trong lời nói còn cố ý hạ thấp bản thân để xin đối phương tha cho con trai của mình?
Thành Gia Kỳ đột nhiên cảm thấy có gì đó bất ổn.
Dường như từ sau khi đến đây, mọi chuyện đều không thuận lợi, bất luận làm gì cũng chậm một bước, cảm giác như là đang bị ai đó trong tối dắt mũi vậy.
Rốt cuộc là kẻ nào đang tính kế mình?
Có phải mình đã rơi vào bẫy rập của đối phương hay không?
Nếu theo giả thiết này, chuyến gặp mặt ở khe suối hôm nay lại chẳng phải một cái hố để mình nhảy vào hay sao?
Tái Lang trộm nhìn người mặc áo choàng, tình cờ bắt gặp Thành Chu cũng đang nhìn mình thì bày ra một cái mặt quỷ.
Thành Chu yên lặng nhìn sang chỗ khác. Tất cả những người yêu thích cái đẹp đều không chấp nhận nổi một gương mặt xinh đẹp nhường ấy xuất hiện vẻ mặt cố ý làm xấu.
“Nè nè, đây là cơ hội tốt để đàm phán đấy.” Trong tai đột nhiên vang lên tiếng nói khe khẽ của Tái Lang.
Thành Chu biết ơn mỉm cười với cậu thiếu chủ của Tiểu Phong Đô.
Có lẽ mọi người đều cho rằng quỷ tôn vì kiêng dè thực lực của người mặc áo choàng đen nên quyết định bỏ qua tế phẩm cấp cao nhất là Thành Chu, cũng không định can thiệp vào chuyện riêng giữa Thiên Cơ Môn và tế phẩm nữa.
Thế nhưng… Cùng là người làm cha, Thành Gia Kỳ cảm thấy quỷ tôn không tiếc tự hạ thấp bản thân và từ chối ra tay với người áo choàng ngoài lý do chênh lệch thực lực, chỉ sợ đều vì con trai hắn ta Tái Lang.
Không có người cha nào yêu thương con cái mà lại đứng vào thế đối lập với con mình. Thường ngày đùa giỡn ra sao cũng được, nhưng chuyện chính đáng họ tuyệt đối sẽ về cùng phe.
“Tôi nghĩ ra cách cứu mẹ tôi về, ông đừng nhúng tay có được không? Ít nhất đừng cản trở tôi.” Thành Chu nhìn người mặc áo choàng với ánh mắt chân thành.
“Không được dùng bản thân để đánh đổi.”
Thành Chu đảm bảo: “Tuyệt đối không.”
Người áo choàng đen miễn cưỡng đồng ý.
Thu xếp xong với người áo choàng, Thành Chu quay sang cha mình. Người này chẳng những đứng về phía đối lập với mình mà sợ rằng trong lòng cũng chưa từng xem mình là ruột thịt. Chẳng nghe người ta cứ hết lần này đến lần khác gọi “tế phẩm” sao? Có lẽ người này còn chưa từng xem mình là người!
“Thành Gia Kỳ, việc lần này tôi có một đề nghị.” Thành Chu cao giọng nói với bên đối diện.
Thành Gia Kỳ nghe Thành Chu gọi mà ngẩn ra, “Đề nghị gì?”
Thành Chu liếc nhìn lão đạo sĩ già. Lúc này lão ta trông như bị điểm huyệt, đứng yên tại chỗ với tư thế quái gở và run rẩy.
“Ông trả mẹ tôi cho tôi. Mẹ tôi phải khỏe mạnh, tỉnh táo. Tôi cầu xin chủ nhân của tôi tha cho các người, thế nào?”
Hai tiếng “chủ nhân” rõ ràng khiến người áo choàng rất hài lòng. Hắn ta nhè nhẹ vuốt đầu Thành Chu như đang vuốt đầu một chú chó con.
Thành Chu: “…” Nhịn!
Thành Gia Kỳ rơi vào trầm mặc.
Nếu dùng mẹ Thành để trao đổi lão đạo sĩ, ông ta sẽ mất đi tiền cuộc đáng giá nhất, đổi cách nói khác tức là ông ta sẽ mất đi cơ hội giành được song sinh.
Bào thai song sinh tương đương với trận pháp, trận pháp tương đương với sức mạnh, sức mạnh tương đương với việc đánh bại ác ma. Chỉ khi đánh bại được ác ma, ông ta mới có thể cứu được chúng sinh thiên hạ.
Nhưng nếu không đồng ý với đề nghị của Thành Chu thì có nghĩa là ông ta bỏ mặc đạo sĩ già, làm vậy có khiến những người khác chạnh lòng hay không?
Không được! Mình không thể để người của Thiên Cơ Môn thất vọng! Mình nhất định phải trở thành người chấn hưng Thiên Cơ Môn xưa nay không ai sánh bằng, tuyệt đối không thể để mất đi uy tín và sự ủng hộ của đệ tử Thiên Cơ Môn.
Hai đứa trẻ sinh đôi vẫn chưa chào đời, tuy không biết ác ma có gϊếŧ chết chúng trước hay không nhưng chỉ cần chúng còn sống, ông ta vẫn còn cơ hội. Hơn nữa ông ta có thể tranh thủ thời gian mời những vị đại năng lánh đời ra chung tay đối phó với ác ma.
Nghĩ đến đây, Thành Gia Kỳ đang chuẩn bị đồng ý với đề nghị của Thành Chu, nhưng bất thình lình, một giọng nói già nua mạnh mẽ từ xa vọng lại: “Người của Thiên Cơ Môn không giao dịch với ác ma!”
***