Chương 50: Vở Kịch Này Thấy Quen Quen

Lúc xế chiều, Vương Sơn tới chơi một chuyến.

Mới vừa vào cửa, con ngươi xanh biếc của ấu thú Đạp Vân Linh Miêu hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta, miệng phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp.

"Gào..."

"Đây là con yêu thú trước đó ta mua được từ trong chợ, dã tính chưa tan nên làm phiền Vương đạo hữu rồi, vô cùng xin lỗi."

Lục Huyền nhẹ nhàng vỗ đầu Đạp Vân Linh Miêu, ý bảo nó yên tĩnh lại, rồi hắn cười giải thích với Vương Sơn.

"Không sao, Lục huynh đệ hăng hái thật đấy, còn nuôi con yêu thú như thế, nhưng nhìn mắt con Đạp Vân Linh Miêu này rất đặc biệt."

"Chỉ đẹp mắt thôi, chứ không có chỗ thần dị nào."

Lục Huyền thuận miệng đáp.

"Còn nuôi một vật nhỏ này, nguyên nhân chính là để nó trông nom nhà cửa, hơn nữa ở trong nhà một mình lâu ngày khó tránh khỏi nhàm chán, có vật này làm bạn vẫn tốt hơn một mình. Ta cũng không giống như Vương đại ca, trong ngực ôn hương nhuyễn ngọc cả ngày lẫn đêm, vui đến quên cả trời đất."

Lục Huyền trêu chọc.

Lâu ngày không gặp, sắc mặt Vương Sơn càng thêm rực rỡ.

"Ha ha ha!"

Vương Sơn cười to.

"Ta qua đây là muốn nhắc nhở Lục tiểu huynh đệ một chuyện. Lần này có hơn mấy trăm, mấy nghìn tán tu từ tân bí cảnh hoang dã trở về, trên người họ đều có đồ tốt, tự nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều người thèm muốn, đây là thời điểm họ nhạy cảm nhất nên rất dễ phát sinh mâu thuẫn. Trong hôm nay khu bắc có hai trận tranh đấu, chết ba gã tán tu. Trừ cái đó ra thì, tà ma quỷ quái ở hoang dã xuất quỷ nhập thần, rất có thể sẽ theo chân người từ vùng hoang dã trà trộn về, Lục đạo hữu phải cẩn thận nhiều hơn."

"Đa tạ Vương đạo hữu nhắc nhở."

Lục Huyền cảm kích đáp.

Mặc kệ thế giới bên ngoài thế nào, dù sao hắn cũng sẽ chỉ ở trong viện chăm sóc linh thực thôi.

Nếu có tu sĩ quấy rầy sinh hoạt làm ruộng yên tĩnh của hắn, cũng đừng trách hắn không để người nọ sống yên.

Vương Sơn nói chuyện vài câu rồi đi tuần tra các phố khu bắc.



Lục Huyền đóng chặt cửa viện, mở trận pháp ngăn cách với ngoại giới.

Cũng không lâu lắm, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ ngoài viện.

"Lục tiểu ca, người có ở nhà không?"

Chính là tiểu thϊếp mà Vương Sơn nạp.

Lục Huyền mở cửa viện, Vương thị dung mạo diễm lệ đang lẳng lặng đứng ở cửa, ngay cả chiếc áo bào rộng thùng thình cũng không thể che giấu dáng người lồi lõm, mắt nàng ta hơi cụp xuống, thấy Lục Huyền đi ra mới ngẩng đầu lên, giống như sóng vỗ phong tình vạn chủng.

"Vương tẩu tử tìm ta có chuyện gì?"

Lục Huyền hỏi.

"Không biết trong nhà có chuyện gì, mà cứ có tiếng động lạ phát ra. Ta ở nhà một mình sợ lắm, Lục tiểu ca có thể qua xem giúp ta không?"

Nét mặt Vương thị khϊếp nhược, giống như một bé thỏ trắng vậy, gió thổi cỏ lay cũng trốn tránh.

Khóe miệng Lục Huyền xuất hiện nụ cười quái dị.

Đôi phu phụ mới cưới, tướng công bận rộn công việc, thê thất trong nhà gặp chuyện không may, rơi vào đường cùng đành cầu cứu thanh niên hàng xóm.

Cái kịch bản này có cảm giác quen thuộc không hề nhẹ?

Một nữ tu yểu điệu như vậy đứng trước mặt, còn dùng giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng nhất mời mình đến nhà, bảo Lục Huyền không chút rung động nào là không thể.

Hắn kìm nén nội tâm háo hức muốn thử của mình, an ủi Vương thị.

"Tẩu tử đừng sợ, tẩu xác định trong nhà có âm thanh lạ?"

"Ta không chỉ nghe thấy một lần, thanh âm đó đặc biệt kỳ quái, nghe rất đáng sợ, đến giờ tim ta vẫn còn đập thình thịch đó."

Vương thị mặt mày rủ xuống, bàn tay tinh tế trắng nõn áp vào bộ ngực.

Lục Huyền theo dõi chuyển động của nàng ta, thoáng nhìn thấy một vùng màu mỡ to trắng như tuyết.



"...Tẩu tử, người đang dùng cái này để khảo nghiệm một Linh thực sư sao?"

Hắn lẩm bẩm trong lòng, tiếp tục dò hỏi Vương thị.

"Vương đại ca có để lại cho tẩu tử pháp khí phòng thân, phù lục gì đó không, còn cả trong viện có bố trí trận pháp phòng ngự không?"

"Những thứ này đều có."

Nghe được lời này của nữ tử, Lục Huyền nhíu mày.

"Nếu Vương đại ca lưu lại cho tẩu tử pháp khí, phù lục hộ thân, lại còn có trận pháp phòng hộ, vậy người còn tới tìm ta làm gì. Tu vi người là Luyện Khí tầng hai, dù ta Luyện Khí tầng ba nhưng chỉ là một Linh thực sư, không giỏi đánh nhau nên thực lực giữa hai chúng ta cũng gần như nhau."

"Xin lỗi không thể giúp được người, ta kiến nghị tẩu tử nên đi tìm Vương đại ca, không thì ở trong nhà, bằng vào trận pháp và pháp khí, đợi Vương đại ca về."

Lục Huyền nói thẳng.

"Nhưng... Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, sợ ở nhà nha... Lục tiểu ca..."

Thần thái Vương thị rụt rè nói, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

"Phanh!"

Trả lời nàng ta là tiếng cửa viện đóng lại.

Vương thị chưa từ bỏ ý định, ở bên ngoài viện cầu xin thêm mấy lần. Lục Huyền vẫn không hề lay chuyển mà đi thẳng vào nhà.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài viện trở lại yên tĩnh.

Lục Huyền lắng nghe cẩn thận, hồi lâu không nghe được bất kỳ âm thanh nào mới nhẹ nhõm lại.

Hắn không cách nào xác định Vương thị nói thật hay giả.

Nếu là thật, thì trong nhà nàng ta thật sự xuất hiện tiếng động lạ, đi vào có thể khiến cho mình rơi vào hiểm cảnh, hơn nữa cô nam quả nữ ở chung một phòng, chẳng may Vương Sơn quay về đυ.ng phải thì rất khó giải thích.

Nếu như là giả, Vương thị đang toan tính quyến rũ mình, hoặc đang âm mưu hại mình.

Trong đó, khả năng là giả cao hơn là thật. Dù sao không có lý do gì mà không đi tìm trượng phu Luyện Khí tầng năm, mà lại đi tìm một tu sĩ xa lạ Luyện Khí tầng ba đến giúp.