Chương 47: Phẩm Chất Hoàn Mỹ

Lần này, Hồng Tu Lý luôn dùng râu dài màu hồng câu trùng, trong nháy mắt đàng hoàng rất nhiều, cũng không dám... Bắn râu dài mảnh nhỏ của mình đến gần Lục Huyền nữa, chờ dị trùng rơi trên mặt nước thì mới bắt đầu tranh đoạt.

Lục Huyền trừng mắt nhìn ấu thú Đạp Vân Linh Miêu đang nép mình bên bờ linh tuyền, cảm giác được việc bắt cá là bản năng của nó, mà trong tích tắc buông ra là vâng theo lời dặn dò của Lục Huyền.

Đạp Vân Linh Miêu không để ý tới Lục Huyền, cứ yên lặng đi bộ vòng quanh bên bờ linh tuyền, chờ cơ hội hành động.

Chỉ là vừa rồi Hồng Tu Lý mới chịu thiệt xong, không dám bắn râu hồng ra nữa.

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.

Vết thương trên người Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu đều đã lành, Linh Huỳnh Thảo trong linh điền cũng có bốn cây thành thục.

Có lẽ linh khí trong linh điền này tinh thuần nồng nặc, cộng thêm Lục Huyền cẩn thận bồi dưỡng từ giai đoạn hạt giống, lần này bốn cây Linh Huỳnh Thảo thành thục mang đến cho Lục Huyền một niềm vui ngoài ý muốn.

Trong đó có hai cây phẩm chất thượng đẳng, hai cây phẩm chất hoàn mỹ.

Hái cả bốn gốc Linh Huỳnh Thảo xong, bốn chùm ánh sáng trắng lung linh lóe tại chỗ.

Lục Huyền nhặt từng quang đoàn.

"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được chín tháng tu vi."

"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được một năm tu vi."

Hai đạo ý niệm lần lượt lóe lên trong đầu Lục Huyền.

Linh lực trong cơ thể hắn dâng trào, điên cuồng tàn sát bừa bãi trong kinh mạch.



Lục Huyền vận chuyển công pháp, khống chế linh lực lưu động trong người. Chờ nó dần dần bình tĩnh lại, trên mặt hắn không khỏi mỉm cười.

Trong khoảng thời gian này, mặc dù hắn đặt trọng tâm tinh lực trên việc chăm sóc linh thực, nhưng khi rảnh rỗi vẫn nỗ lực tu luyện, chỉ là linh lực trong cơ thể hắn có thể nói là co đầu rút cổ không nhúc nhích.

Hắn cũng không nóng ruột, dù sao thiên phú bày ra đấy, tốc độ tu luyện như vậy cũng là bình thường.

Quan trọng hơn là, có chùm sáng ban thưởng từ Linh Huỳnh Thảo nâng đỡ, ngày thường khổ tu, linh lực có tăng lên hay không cũng không quá trọng yếu. Vì hai gốc Linh Huỳnh Thảo gần như bù đắp được hai năm hắn khổ tu rồi.

"Đã trồng ba đợt Linh Huỳnh Thảo, có thể thấy rằng chất lượng khi trưởng thành có ảnh hưởng rất lớn đến phần thưởng từ nhóm ánh sáng."

"Nhớ lại phẩm chất phổ thông mang tới ba tháng tu vi, phẩm chất tốt đẹp là sáu tháng, thượng đẳng là chín tháng, mà hoàn mỹ tận một năm."

Hắn nghĩ thầm, tiếp tục tóm chùm sáng thứ ba.

"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được thuật pháp Mộc Sinh Thuật."

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn.

"Mộc Sinh Thuật là thuật pháp hệ mộc, ngưng tụ ra linh lực hệ mộc, tăng tốc sinh trưởng cho linh thực ở một mức độ nhất định."

"Cuối cùng cũng tuôn ra một thuật pháp mới rồi."

Nối tiếp Địa Dẫn Thuật và Canh Kim Kiếm Quyết, Linh Huỳnh Thảo mang tới quang đoàn xuất hiện thuật pháp thứ ba. Mộc Sinh Thuật cùng loại với Địa Dẫn Thuật, đều là thuật pháp không phẩm giai, so ra thì kém Canh Kim Kiếm Quyết mạnh mẽ nhưng thích hợp với Lục Huyền.

"Hiệu quả thúc chín khi mới học thì có ít nhưng hơn không có, chờ sau khi hấp thụ thêm vài gói kinh nghiệm Mộc Sinh Thuật, hẳn là có thể rút ngắn kha khá thời gian trưởng thành của linh thực."

Lục Huyền thầm nghĩ.



Chùm ánh sáng cuối cùng, cũng là Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ mang đến. Quang đoàn biến mất, một tấm phù lục xuất hiện trong tay Lục Huyền.

Chất liệu phù lục này không giống phù lục phổ thông, hình như được chế tạo bằng kim sắt, bên trên có khắc những vết kiếm nhỏ tí dày đặc chằng chịt và tinh xảo.

"Kiếm Khí Vạn Thiên phù, nhị phẩm phù lục, lúc thi triển tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Luyện Khí cao cấp, công phạt rất mạnh."

"Nhị phẩm phù lục!"

Lục Huyền kinh ngạc vui mừng, nhất phẩm nhị phẩm đều thuộc phạm trù Luyện Khí, nhất phẩm phù lục bình thường tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Luyện Khí cấp thấp, nếu là nhất phẩm phù lục loại tốt thì có thể thăng lên bằng một kích tu sĩ Luyện Khí trung cấp. Trong khi đó nhị phẩm phù lục hầu hết thì tương đương với một kích của tu sĩ Luyện Khí cao cấp.

Đối với Lục Huyền hiện tại, đây được xem là con át chủ bài.

Lục Huyền thu nhị phẩm Kiếm Khí Vạn Thiên phù này vào trong túi trữ vật, hài lòng trở về phòng ở.

Ấu thú Đạp Vân Linh Miêu thì dùng đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào Lục Huyền đang cười toe toét, lỗ tai giật giật rồi nằm rạp trên mặt đất.

Lục Huyền không cần đoán cũng biết đại khái con ấu thú linh miêu này đang suy nghĩ gì, hắn đi tới trước mặt nó, xoa xoa cái đầu đầy lông của nó.

"Ngao..."

Lại một âm thanh cố gắng được nặn ra. Đáng tiếc bẩm sinh đã thế rồi, cố gắng đi nữa cũng vẫn lộ ra vị ồm ồm.

Lục Huyền buồn cười, từ trong bếp cắt một miếng thịt lợn sấy khô, xé thành từng sợi mỏng, đặt trước mặt ấu thú linh miêu.

"Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ mở ra phần thưởng khá tốt, xem ra ta kiên trì đi con đường tinh tế hóa là đúng rồi."

"Cũng không biết Xích Vân Tùng, Kiếm Thảo, những linh thực phẩm cấp này có thể bồi dưỡng ra chất lượng hoàn mỹ không. Nếu như có, thì phần thưởng càng thêm phong phú. Có khả năng sẽ thấp hơn, dù sao điều kiện trồng bọn nó phức tạp, rất khó đạt được phẩm chất hoàn mỹ. Làm hết sức mình là được."