Chương 44: Đạp Vân Linh Miêu

"Một con Đạp Vân Linh Miêu nhỏ như vậy mà đòi bốn mươi linh thạch? Người điên rồi à?"

"Đạo hữu, đây cũng không phải Đạp Vân Linh Miêu bình thường, ngài nhìn mắt nó xem, đây là dị chủng Đạp Vân Linh Miêu, giá cả chắc chắn không thể giống lúc thường được."

Trong khi đi dạo xung quanh, tranh chấp trong gian hàng gần đó hấp dẫn sự chú ý của Lục Huyền.

Lục Huyền suy nghĩ, đi tới trước gian hàng, lực chú ý của hắn bị cái l*иg sắt trong góc hấp dẫn.

L*иg sắt không biết chế tạo từ tài liệu gì, lan can thanh mảnh có hoa văn tinh xảo, tạo cảm giác lạnh lẽo, bốn góc l*иg dán phù lục, ngăn không cho vật bên trong thoát ra ngoài.

Xuyên qua khe hở lan can, Lục Huyền chứng kiến một con linh miêu còn nhỏ trong l*иg.

Bộ lông của linh miêu đen nhánh, ngoại trừ bốn bàn chân trắng như tuyến, khi đứng thẳng thì giống như giẫm lên bốn đám mây trắng, có lẽ hai từ "đạp vân" là như thế.

Hai cái tai thon dài dựng đứng, trên chóp tai có hai chùm lông nhỏ màu trắng, mọc thẳng tắp như cái ăngten vậy.

Đôi con ngươi (nhãn đồng) màu xanh biếc vô cùng bắt mắt, đang lạnh lùng nhìn xung quanh.

Khi thấy ánh mắt của Lục Huyền, thì Đạp Vân Linh Miêu đầy vết thương khẽ nhe răng, thân thể hơi nghiêng người về phía trước, rất có dáng vẻ như sắp đọ sức đến nơi.

"Cứ phải đôi mắt đặc biệt là dị chủng sao? Vậy thì con chồn trên lưng ta có tính là dị chủng không?"

Một tu sĩ Luyện Khí đứng trước gian hàng không nhịn được phản bác chủ sạp.

Khó trách hắn tức giận, nếu như ấu thú Đạp Vân Linh Miêu này ra giá bình thường, hai mươi linh thạch là có thể dễ dàng đạt được. Nhưng chủ sạp, bằng vào con Đạp Vân Linh Miêu trước mắt có dị đồng lạ mà công phu sư tử ngoạm, há to miệng muốn bốn mươi linh thạch.

"Bốn mươi linh thạch, không thể hạ thấp!”



Chủ sạp kiên quyết không lung lay, vẫn kiên trì giá gốc.

"Vậy người giữ lại dị chủng Đạp Vân Linh Miêu này cho mình đi! Đẹp mắt như vậy, tha hồ mà ngắm."

Tu sĩ Luyện Khí ném lại một câu, rồi nghênh ngang đi.

"Không biết hàng."

Chủ sạp cười lạnh không thương tiếc.

"Vị đạo hữu này, xin hỏi có được Đạp Vân Linh Miêu này thế nào, đôi đồng tử của nó là xảy ra chuyện gì?"

Đột nhiên, bên cạnh vang lên một giọng nói điềm đạm, chủ sạp nhìn lại thì thấy một thiếu niên tuấn tú trong sáng đang đứng trước l*иg sắt, đôi mắt trong veo đang nhìn mình.

"Đây là ta cùng đồng bạn trải qua bao nhiêu gian nan, mới có được từ chỗ sâu trong bí cảnh. Đạp Vân Linh Miêu là nhất phẩm linh thú, di chuyển nhanh nhẹn, không gây tiếng động, lực công kích không tệ. Con ấu thú trước mắt khác với phổ thông Đạp Vân Linh Miêu, sau khi lớn lên thì song đồng có thể mang chút thần dị. Đạo hữu cảm thấy thế nào?"

"Ba mươi linh thạch thì sao?"

Lục Huyền theo thói quen, chém một mảng lớn.

"Ha ha."

Chủ sạp khoanh tay trước ngực, lười để ý Lục Huyền.

"Đạo hữu nói nó là dị chủng Đạp Vân Linh Miêu, không biết căn cứ vào đâu, chỉ bằng bích lục nhãn đồng (con ngươi xanh biếc) của nó sao? Phải biết rằng, dị chủng yêu thú vô cùng hiếm thấy, nhất phẩm yêu thú xuất hiện dị chủng càng là trong một vạn không có một. Bích lục nhãn đồng này cũng có thể là phôi thai trong quá trình thành hình bị cái gì kí©h thí©ɧ, hoặc là bị hoàn cảnh linh khí đặc thù ảnh hưởng, đạo hữu quá qua loa khi chắc chắn nó là dị chủng rồi. Hơn nữa ta nhìn ấu thú Đạp Vân Linh Miêu trong l*иg này có trạng thái không tốt lắm, đoán chừng trong quá trình đạo hữu bắt làm nó bị thương khá nặng, lại bị nhốt trong l*иg rất lâu, không được chữa trị và phục hồi tốt. Lấy trạng thái bây giờ của nó, có thể thuận lợi nuôi sống hay không còn khó nói."

"Ba mươi sáu viên linh thạch, không thể thấp nữa, người phải biết chúng ta vì bắt được nó đã phải trả giá rất đắt."

"Ba mươi hai linh thạch, ta lấy ngay."



Lục Huyền biết chủ sạp đã bị lý do mình nói thuyết phục, cộng thêm với việc hắn rất thích bích lục nhãn đồng Đạp Vân Linh Miêu này, cho nên thả lỏng giá cả một chút.

"Được, để rẻ cho đạo hữu."

Chủ sạp khẽ cắn môi, cuối cùng đồng ý.

Trong lòng hắn ta cũng biết khả năng nó là dị chủng cực thấp, hơn nữa cứ giữ lại cũng sợ không nuôi sống nổi, có thể kiếm được hơn ấu thú Đạp Vân Linh Miêu phổ thông đã là một kết quả tương đối tốt.

Lục Huyền giao ba mươi hai viên cái linh thạch cho chủ sạp, rồi từ trong tay đối phương nhận ấu thú Đạp Vân Linh Miêu có con ngươi xanh biếc kia.

Để phòng ngừa ấu thú trốn thoát, chủ sạp còn đưa cho Lục Huyền một sợi dây thừng đen thui, buộc quanh cổ Đạp Vân Linh Miêu.

Lục Huyền một tay nắm đầu dây thừng, một tay nhẹ nhàng ôm Đạp Vân Linh Miêu rồi rời khỏi chợ.

Trước khi trở về nhà, hắn còn tận tình tới cửa hàng từng mua Hồng Tu Lý.

Ấu thú Đạp Vân Linh Miêu vết thương chồng chất, nhất định phải chữa trị, mà cửa hàng này chuyên môn bán linh sủng, nhân tiện còn bán thuốc chữa thương cho linh thú.

Hắn mua một lọ thuốc mỡ nhỏ trong cửa hàng, mang Đạp Vân Linh Miêu trở lại trong viện.

"Ngoan, đừng nhúc nhích, ta sẽ cởi dây trói."

Lục Huyền vừa cởi dây thừng màu đen thui, vừa nhẹ nhàng an ủi ấu thú Đạp Vân Linh Miêu.

"Về sau đây chính là nhà của ngươi, nhớ phải thành thật, đừng tùy tiện đi ra ngoài, nếu không sẽ bị những kẻ xấu xa có mưu đồ bắt đi."

Lục Huyền đe dọa Đạp Vân Linh Miêu, đôi mắt xanh biếc của ấu thú trừng tròn xoe, lạnh lùng liếc Lục Huyền một cái, lại quay đầu nhìn xung quanh, quan sát tình hình trong phòng.