Trước kia không trọn vẹn, mặc dù Lục Huyền có thể khống chế tất cả tàn phiến, nhưng vẫn có cảm giác hơi cứng ngắc. Mà bây giờ, dù số lượng tàn phiến nhiều hơn, vậy mà khả năng điều khiển mượt mà và tự nhiên, như tơ lụa vậy.
"Giá trị lớn nhất của nhất phẩm pháp khí Liệt Ngân Nhận, nằm ở chức năng có thể chia tách thành các tàn phiến."
"Nếu dùng hình thái công kích là kiếm nhận, chỉ có thể coi là một kiện nhất phẩm pháp khí tốt nhất. Nhưng nếu như trong quá trình đấu pháp đột nhiên chia ra thành rất nhiều tàn phiến để công kích đối thủ, như vậy giá trị sẽ tăng lên gấp bội."
Lục Huyền khống chế kiếm nhận ngân bạch (màu trắng bạc), vòng vài cái kiếm hoa, yêu thích không muốn đặt xuống.
Đây cũng là thủ đoạn tốt nhất hắn dùng để đối phó Tần Minh trong giai đoạn này.
Sáu tấm phù đều là nhất phẩm phù lục, không có loại phù mới nào.
Lục Huyền cẩn thận cất kỹ, nhất phẩm phù lục đã có năng lực gây tổn thương cho tu sĩ Luyện Khí trung cấp, nếu như số lượng thật nhiều thì... Tất cả nỗi sợ hãi đều bắt nguồn từ việc thiếu hỏa lực!
Nhìn vào rất nhiều phù hộ mệnh thu thập được trong khoảng thời gian này, Lục Huyền cảm thấy an tâm một chút.
Trừ cái đó ra, còn có ba viên nhất phẩm Bồi Nguyên Đan.
Hai viên Thực Nguyệt Quả thượng đẳng, từ trong ánh sáng mở ra được hai tấm đan phương nhất phẩm đan dược Bồi Nguyên Đan.
Sau khi hấp thụ nó, Lục Huyền cảm thấy lý luận về việc luyện chế Bồi Nguyên Đan của mình phong phú hơn rất nhiều. Giống như kiểu dù chưa thực chiến, cũng đã xem vô số hình ảnh, lý thuyết tương đối vững chắc.
Trong mười ngày tiếp theo, gió êm sóng lặng, không hề phát sinh tí gợn sóng nào. Cứ như Tần Minh đã ném Lục Huyền ra sau lưng vậy.
Lục Huyền không dám bất cẩn, đề phòng hàng ngày. Mỗi ngày trừ việc ra sân chăm sóc linh thực trong viện ra, hắn đều ở trong nhà đóng cửa im ỉm.
Linh Huỳnh Thảo trong linh điền đã trồng được một đoạn thời gian, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của hắn, trong mười ngày qua, lần lượt có Linh Huỳnh Thảo bước vào giai đoạn thành thục.
Lục Huyền thu hoạch sáu gốc Linh Huỳnh Thảo, trong đó bốn cây phẩm chất tốt đẹp, hai cây phẩm chất thượng đẳng.
Từ khi vừa mới trồng linh chủng Linh Huỳnh Thảo, Lục Huyền đã thông qua trạng thái tức thời của chúng, dành cho chúng điều kiện bồi dưỡng tốt nhất. Giờ đã được đền đáp, xác suất xuất hiện phẩm chất thượng đẳng cũng tăng lên rất nhiều.
Trong đó, ba trong số sáu chùm ánh sáng mở ra được thưởng vài tháng tu vi.
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được sáu tháng tu vi *2"
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được chín tháng tu vi"
Ý nghĩ lóe lên trong đầu, linh lực trong cơ thể Lục Huyền tăng vọt, điên cuồng tàn phá trong kinh mạch hắn. Như thể phá vỡ một tầng rào cản không tồn tại, linh lực dần dần bình tĩnh lại.
"Rốt cuộc đột phá đến Luyện Khí tầng bốn."
Lục Huyền trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng. Sau khi trong một thời gian ngắn đột phá đến Luyện Khí tầng ba, Lục Huyền vẫn rất nỗ lực tu luyện. Giờ ba nhóm ánh sáng mới xuất hiện đã mang đến gần hai năm tu vi, giúp hắn nhất cử đột phá, trở thành tu sĩ Luyện Khí trung cấp.
Trong ba chòm ánh sáng còn lại, mở ra được hai đạo Canh Kim Kiếm Quyết, còn có một nhất phẩm phù lục Thổ Tường phù. Sau khi sử dụng có thể kích phát ra một bức tường đất dày cao khoảng một trượng, có hiệu quả phòng ngự rất tốt.
Lục Huyền tiêu hóa Canh Kim Kiếm Quyết, trong đầu cẩn thận lĩnh hội cảm ngộ chỗ tinh diệu của kiếm quyết.
Linh lực vận chuyển, ngay lập tức một luồng ánh sáng vàng lấp lánh xuất hiện, vèo một tiếng xuyên qua một tảng đá lớn.
Hắn cảm giác mình nắm giữ kiếm pháp đã đạt đến cảnh giới tiểu thành, lúc thúc giục tiêu hao ít linh lực hơn, tốc độ nhanh và uy lực cũng đề thăng rất nhiều.
Sáu cây Linh Huỳnh Thảo thành thục mang tới sáu đoàn ánh sáng trắng, giúp chiến lực của Lục Huyền tăng thêm một bước.
Hắn thậm chí ước gì thời gian Tần Minh tìm tới muộn một chút, tốt nhất là chờ tất cả Linh Huỳnh Thảo trưởng thành xong xuôi, thậm chí là Xích Vân Tùng hoặc Kiếm Thảo đều thành thục cũng được.
Chỉ có điều, hắn cũng biết đây là mơ mộng hão huyền, sau khi đối thủ thăm dò điểm mấu chốt cùng quy luật hành động xong, tự nhiên sẽ nhanh chóng ra tay.
Ban đêm, yên lặng như tờ.
Một bóng người lặng lẽ xuất hiện bên ngoài viện của Lục Huyền, mà không gây ra bất kỳ âm thanh nào.
"Tiểu tử chết tiệt, còn rất gian xảo, thế mà vẫn cứ trốn ở trong nhà không ra khỏi cửa. Nhưng ngươi cho rằng ở nhà là bình an vô sự sao, vậy thì quá ngây thơ rồi."
Tần Minh lẳng lặng đứng ở bên ngoài viện, nhìn bụi gai đen trên bức tường đá, khuôn mặt hiện lên một tia đùa cợt.
Bằng vào tu vi của hắn ta cao hơn Lục Huyền hai cảnh giới nhỏ, hắn ta rất tự tin không sợ hãi chút nào, ôm tâm thái mèo vờn chuột, còn đặc biệt coi trọng Lục Huyền.
Không ngờ, tiểu tán tu Luyện Khí tầng hai này còn rất cẩn thận, trong khoảng thời gian vẫn trốn ở trong phòng, không hề ra khỏi cửa giải quyết sâu bệnh giúp mọi người.
Hắn ta đi loanh quanh đây mấy ngày, đối phương chưa từng đi ra ngoài, cho nên hắn ta dứt khoát tới.
"Trận pháp căn bản, nếu như là nhất phẩm trận pháp còn mang lại tác dụng không nhỏ, còn loại năng lực phòng hộ này trực tiếp phá là được."
Một tay của hắn ta hiện lên mấy băng thứ bén nhọn phi về phía vòng bảo hộ linh khí mỏng manh bên ngoài viện, băng thứ xoay tròn kèm theo tiếng rít, thẳng tuốt phá hỏng trận pháp phòng hộ.