Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 98

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Trong cuộc đời Nguỵ Vô Tiện, có hai giai đoạn cực kỳ giày vò, đều trải qua ở nơi này. Hắn vốn không có ý định lang thang trở lại chốn cũ. Còn đối với Ôn Ninh mà nói, thì Loạn Tán Cương càng là một nơi không bao giờ quên được.

Một cơn gió lạnh thổi qua, biển cây rào rạt vang lên, như thể hàng ngàn hàng vạn âm thanh rất nhỏ đang khe khẽ thì thầm. Nguỵ Vô Tiện nghiêng tai tập trung lắng nghe, quỳ một gối xuống đất, cúi người xuống, nhẹ nhàng nói thầm câu gì đó xuống dưới đất. Bỗng nhiên, một chỗ trên mặt đất hơi đùn lên.

Giống như một bông hoa nhợt nhạt nở ra từ trên lớp bùn đất đen, một cánh tay xương xẩu từ từ chui lên khỏi mặt đất.

Một nửa cánh tay xương xẩu này uyển chuyển yếu ớt vươn lên cao, Nguỵ Vô Tiện giơ tay ra cầm lấy nó, thân hình ép xuống thấp hơn, mái tóc dài chảy xuống khỏi đầu vai, che nửa khuôn mặt của hắn lại. Hắn đưa miệng đến gần trong tầm tay của cánh tay xương xẩu này, nói rất nhỏ, sau đó lặng im, làm như lắng nghe gì đó, sau một lúc lâu, hơi gật đầu, cánh tay kia lại cuộn thành một nụ hoa, một lần nữa chui trở về lòng đất. Nguỵ Vô Tiện đứng dậy, phủi đất cát trên người đi, nói: "Mấy hôm nay lục tục hơn 100 người bị bắt, ở đỉnh núi, đều còn sống. Nhưng, những người bắt đám người này đều đã xuống núi. Không biết bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì, tóm lại cẩn thận một chút".]

Lúc Nguỵ Vô Tiện đọc đoạn này không cảm thấy có gì khác lạ, nhưng có hai người lại cảm thấy một luồng khí lạnh đột nhiên sinh ra trên người mình, cả người ớn lạnh, thậm chí thân hình ngồi ngay ngắn cũng cứng đờ lại.

Kim Quang Dao khẽ giật khoé miệng, phát hiện mình cười không nổi.

Tiết Dương cũng có cảm giác kỳ quái khắp người, sờ sờ cái thứ trên hai vai mình, hỏi thăm dò: "Nguỵ... tiền bối, đây không phải... cũng là xương cốt, đào ra từ trên Loạn Tán Cương chứ?"

Nghe ra, tổng cộng bốn cánh tay xương xẩu, đang khoá chặt xương bả vai của gã và tên lùn kia, rất giống với, bông hoa xương trắng gì đó mới đọc được nha?

Ôn Tình: Làm thế nào hai người này bây giờ mới nhận ra đây là xương cốt? Nhưng mà, trên Loạn Tán Cương, còn có mấy thứ này à, tại sao ta chưa từng thấy bông hoa xương cốt gì đó?

Nguỵ Vô Tiện vốn vẫn đang kỳ lạ tại sao sắc mặt Kim Quang Dao lại khó coi như thế, nghe câu hỏi này mới ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "À, ngươi hỏi cái này hả, đương nhiên là... cùng một loại đặc sản của Loạn Tán Cương nha".

Hoá ra không phải bề ngoài giống xương cốt, mà thật sự là móng vuốt của người chết đó ha.

"....?!!" Có được câu trả lời khẳng định, Tiết Dương và Kim Quang Dao ầm một cái, mồ hôi lạnh túa ra, Tiết Dương nói: "Sao lại có người có thể dùng xương cốt người chết để làm vũ khí cơ chứ?! Sẽ không trúng thi độc hay sao? Không có thi độc chắc cũng sẽ có các vấn đề kỳ kỳ quái quái khác đúng không!!"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Làm sao không có? Không phải ta là như vậy hay sao. Bổn lão tổ tu quỷ đạo, dùng xương khô làm vũ khí bộ lạ lắm sao? Yên tâm yên tâm, tuy rằng thật sự là cánh tay bằng xương khô, nhưng ta đã xử lý rồi, ngoại trừ xương bả vai và vết thương ngoài da, sẽ không có tác dụng phụ nào khác, cái này dùng tốt hơn khóa xích bình thường nhiều".

Tiết Dương: "....." Ha ha!

Kim Quang Dao: "....." Cảm thấy hoàn toàn không thể nào yên tâm!

Những người khác cũng đột nhiên cảm thấy ghê tởm, ngoại trừ ghê tởm, còn nảy sinh vài phần thông cảm đối với hai người này.

Cẩn thận nghĩ lại, Loạn Tán Cương là một ngọn núi chứa xác chết, cái gọi là tuỳ tiện cắm xẻng xuống là đều có thể đào ra một thi thể mà nói, cũng không phải là lời nói xạo gì, dùng xương cốt làm vũ khí thực sự là rất có lợi.

Giang Trừng nhịn xuống mấy cơn buồn nôn sắp trào ra khỏi họng, hỏi: "Nếu như vậy, chẳng phải là khắp vùng rừng núi của Loạn Tán Cương đều là vũ khí bí mật?"

Nguỵ Vô Tiện rất là tiếc nuối mà lắc đầu, nói: "Tuy nói là đặc sản của Loạn Tán Cương, nhưng đại đa số xương bàn tay trong lòng đất đều chỉ có thể dùng để truyền tin tức thôi, mà cũng chỉ một mình ta có thể nghe hiểu. Hiện tại làm thành vũ khí cũng chỉ có bốn cái này, hơn nữa người có tu vi một chút là có thể phá được, khả năng tấn công làm cho người ta bị thương là rất nhỏ, ta vốn mang theo người cũng để phòng thân thôi".

Ai ngờ thật sự là có tác dụng.

Nhϊếp Hoài Tang ngạc nhiên nói: "Như vậy cũng rất là ghê gớm rồi, địa bàn Loạn Tán Cương lớn chừng nào, thế mà Nguỵ huynh có thể nghĩ ra biện pháp như thế, nắm giữ tất cả động tĩnh trong đó, tác dụng tương đương với rất nhiều môn sinh bảo vệ chứ bộ".

Trên thực tế, chỉ bởi vì nghèo nên không mời được hộ vệ, hic, còn có một vài nguyên nhân khác không thể mời hộ vệ, lại không đủ năng lực đi khắp núi thiết lập cấm chế, nên mới nghĩ ra biện pháp như thế.

Di Lăng Lão Tổ xấu hổ trong một khoảnh khắc, rồi lập tức tươi cười hớn hở đắc ý, "Đó là tất nhiên, ở trên Loạn Tán Cương, tẩu thi cấp thấp nhất có thể nhìn thấy được là tuyến phòng ngự thứ nhất, tuyến phòng ngự thứ hai là những bộ xương truyền tin tức dưới lòng đất này, nếu phát hiện ra bất thường hoặc có kẻ địch xâm phạm, thì tẩu thi cấp cao hoặc hung thi sẽ cấp tốc chạy tới, coi như là tuyến phòng ngự thứ ba, hơn nữa là tuyến phòng ngự trung thành nghe lệnh, tuyệt đối không phản bội. Thế nào, hẳn là không kém so với hệ thống phòng ngự của Cật Nhân Bảo trên núi Hành Lộ Thanh Hà các ngươi đúng không?"

Nghe vậy, ánh mắt hơi có chút hung dữ của Nhϊếp Minh Quyết bắn qua.

Nhϊếp Hoài Tang: Nguỵ huynh, ngươi không nhắc với vụ này, chúng ta vẫn có thể nói chuyện phiếm vui vẻ.

Kim Tử Hiên vẫn không thấy thứ đồ âm trầm như thế, thì rốt cuộc đáng tự hào ở chỗ nào, bất quá vẫn nhắc nhở nói: "Ngươi cứ tiết lộ hệ thống phòng ngự của hang ổ mình như thế à?"

Nguỵ Vô Tiện chẳng quan tâm, "Gốc gác của ta bị đào lên còn ít hay sao, dù gì sau này chắc là cũng sẽ đọc tới, hơn nữa cho dù biết cũng chẳng áp dụng được, những thứ đó lại không phải là vật chết, ờ thôi được, tuy đã chết hết rồi, nhưng cũng không nhất thiết biến thành thứ không thể thay đổi, có biết hay không biết cũng chẳng khác biệt gì".

Sau nghe khi thằng nhãi này thổi phồng Loạn Tán Cương, Giang Trừng rất muốn mỉa mai lại một câu, nếu nghiêm ngặt đến mức đó, tại sao cuối cùng vẫn bị bao vây tiêu diệt thành công chứ?

Là phản kháng không được, hay là căn bản không muốn phản kháng?

Sau này, đến tột cùng còn có bao nhiêu biến cố khoét tim đào phổi nữa....

Kim Quang Dao rất muốn nói một câu, các ngươi có phải lại lạc đề rồi hay không? Còn nữa sau khi ra ngoài, chắc chắn cũng không thể chạy thoát, có thể thu hồi cái đồ quỷ này trước được không?

Nhưng mà giờ phút này, cái miệng khéo ăn khéo nói của hắn, ngoại trừ thở dài, cũng không nói ra được lời gì khác.
« Chương TrướcChương Tiếp »