Nguỵ Vô Tiện nắm lấy cánh tay ôm bên hông, ngươi tốt như vậy, ta làm sao nỡ để ngươi một thân một mình, càng sẽ không để ngươi ở lại một mình một lần nữa.
Lam Trạm, ngươi từ lúc mới yêu và yêu sâu sắc đến hiện giờ, ta dùng quãng đời còn lại trước mắt của ta để cùng bạc tóc mai với ngươi, được không?
[Lam Hi Thần đi rồi, Lam Vong Cơ mới tiến vào trong phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại. Nguỵ Vô Tiện vừa mở niêm phong vò rượu, vừa vẫn đang suy ngẫm chuyện xưa của tổ tiên lập gia Cô Tô Lam thị - Lam An và chuyện của Thanh Hành Quân, thầm nói trong lòng: "Cô Tô Lam thị thật là một gia tộc huyền diệu, tuy nói tổ tiên là hoà thượng, gia phong lại nghiêm khắc khuôn mẫu, nhưng thật sự là... sinh ra toàn kẻ si tình"..... Lam Vong Cơ đang cúi đầu đọc sách, ở góc bàn có một cái đèn l*иg, ánh đèn nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt y càng thêm đẹp như quan ngọc, biểu tình lãnh đạm và đôi mắt nhạt màu cũng được mạ lên một tầng sắc màu ấm áp, tuấn nhã đến mức không giống người thật. Trong nhất thời, Nguỵ Vô Tiện thế nhưng bị cuốn hút đến ngẩn người, không tự chủ được nhích người sang bên đó. Lam Vong Cơ ngước mắt lên, hỏi: "Chuyện gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không có việc gì. Thấy thẻ kẹp sách của ngươi rất đẹp". Thẻ kẹp sách của Lam Vong Cơ là một bông hoa ép khô nhạt màu, được giữ gìn rất tốt.... Nguỵ Vô Tiện nhấc tay cầm thẻ kẹp sách này ra, nói: "Thược dược?"Lam Vong Cơ nói: "Ừm" Nguỵ Vô Tiện ngắm nghía vài cái rồi trả thẻ kẹp sách lại cho y, nói: "Ca ca ngươi chịu đả kích rất lớn". Lam Vong Cơ cẩn thận kẹp bông hoa thược dược khô kia vào lại trong sách, khép sách lại, nói: "Tìm được chứng cứ, hắn sẽ không nhân nhượng". Nguỵ Vô Tiện nói: "Tất nhiên. Dù sao cũng là ca ca của ngươi"....Nguỵ Vô Tiện mở một vò rượu ra, thầm nghĩ: "Lần trước nữa lúc Lam Trạm uống say, nói rằng y không lén uống Thiên Tử Tiếu trong phòng, vậy y giấu mấy vò Thiên Tử Tiếu này làm gì? Cũng không đến mức là đặc biệt cất để cho ta uống đấy chứ, nghĩ như vậy lại có chút không biết xấu hổ..." Nguỵ Vô Tiện trong lòng đắc ý, Lam Vong Cơ nói: "Sao vậy?"
Hắn quay đầu lại nghiêm mặt nói: "Không có gì. Ta vui vẻ". Lơ đễnh mở một vò rượu ra, đưa lên ngửa đầu uống một ngụm, lập tức phun "phụt" ra. Lam Vong Cơ liền buông sách xuống: "Lại làm sao".Nguỵ Vô Tiện xua tay nói: "Không sao! Không sao không sao!"... Lần trước sau khi hắn uống trộm xong, cố ý rót nước trắng vào, nghĩ đợi đến lúc Lam Vong Cơ tự mình uống thấy uống nhầm nước trắng sẽ bị doạ nhảy dựng. Ai ngờ vận khí xui xẻo như thế, Lam Vong Cơ lấy ra hai vò vừa đúng có một vò nước trắng này, còn bị chính hắn uống phải.Từ sau khi trở về, mỗi lần hắn định trêu đùa Lam Vong Cơ, đều là kết cục tự bê đá đập chân mình như thế này, thật sự khiến người ta nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra!]Nguỵ Vô Tiện vừa đọc vừa đắc ý trong lòng, Lam Trạm lớn lên đẹp trai như vậy, giấu rượu đương nhiên là để dành cho hắn uống nha, này có cái gì mà không biết xấu hổ, nhân tiện hơi khinh bỉ bản thân ở tương lai có lẽ là do thay đổi thân thể cho nên đầu óc cũng ngốc đi nhiều thì phải.
Bất quá, điều nghi ngờ khó hiểu nhất vẫn là thẻ kẹp sách hoa thược dược kia, Lam Trạm nhà hắn trân quý như vậy, chẳng lẽ là cũng có liên quan (tới hắn)?
"Thược dược... thược dược, a, Lam Trạm, bông hoa thược dược này hẳn là mấy hôm trước, lúc ngươi đến Vân Mộng, ta ném cho ngươi có phải không? Ngươi cất bông hoa đó? Còn làm thành thẻ kẹp sách?"
Lam Vong Cơ lại bị vạch trần một tiểu tâm tư, nhịn không được dùng ngón tay nắm một góc áo Nguỵ Vô Tiện vân vê một chút, vẫn không trả lời mấy câu hỏi thế này.
Giang Trừng nói: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn học tiểu cô nương người ta ném hoa khắp nơi".
Giang Yếm Ly cũng là tiểu cô nương tặng hoa, từ bên cạnh Kim Tử Hiên duỗi tay chọt y một cái.
Kim Tử Hiên cũng là tiểu tử tặng hoa liếc mắt sang: Đợi đến một ngày Giang Vãn Ngâm ngươi theo đuổi tức phụ!
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đâu ra mà ném hoa khắp nơi? Ta chỉ ném cho một mình Lam Trạm được chưa!"
Ngồi bên kia nghe rõ nguyên văn câu chuyện, Nhϊếp Hoài Tang cũng sốt ruột theo, nhịn không được nói: "Trọng điểm không phải là "ném" đâu Nguỵ huynh, bông hoa mà ngươi ném cho Hàm Quang Quân, là "Thược dược"! "Thược dược" á!"
Nguỵ Vô Tiện dấu chấm hỏi đầy mặt, "Là thược dược, thì sao?"
Nhϊếp Hoài Tang nói: "Thược dược, còn được gọi là Biệt Ly Thảo, từ xưa đã có ý nghĩa ban đầu là "Lưu luyến không rời, khó chia khó tách", vì vậy giữa nam nữ thường dùng để bày tỏ hẹn ước tình yêu hoặc bịn rịn chia xa. Cho nên Nguỵ huynh, ngươi tặng hoa thược dược cho Hàm Quang Quân, tương đương với ý nói là muốn thành thân cùng y... hiểu chưa?"
Sau khi Nhϊếp Hoài Tang giải thích thắc mắc cho mấy người này, mọi người lại nhìn Nguỵ Vô Tiện, tất cả đều không tự chủ mà gắn ba chữ "kẻ bội bạc" lên người hắn.
Nguỵ Vô Tiện nhìn Nhϊếp Hoài Tang, rồi nhìn nhìn Lam Vong Cơ đang tránh đi ánh mắt của hắn, vẻ mặt ngơ ngác, không phải chỉ là một đoá hoa thôi sao? Vỗ ngực hai lần để lấy thêm can đảm, mới nói: "Nhị ca ca đừng tức giận (?), sau khi trở về có táng gia bại sản ta cũng mua một xe đầy hoa tặng cho ngươi!"
Mọi người: Một xe đầy hoa, là có thể tán gia bại sản hả?
Khoé môi Lam Vong Cơ nhếch lên một độ cong xinh đẹp: "Ta mua, ngươi tặng".
.....
Nhϊếp Minh Quyết: Tâm pháp đao pháp trước giờ học không thuộc, nhưng mấy thứ lung tung rối loạn thì nhớ rất kỹ, GIỎI! LẮM!
Nhϊếp Hoài Tang: Hắt xì!!!
[Nguỵ Vô Tiện không biết ngủ từ lúc nào, mê man say sưa đến rạng sáng, bỗng nhiên tỉnh lại. Ngồi dậy thì thấy, Lam Vong Cơ chưa cởϊ áσ ngoài, mang theo kiếm, thu hồi bàn tay đang để trên đầu vai hắn, tập trung nhìn một món đồ như bạch ngọc ở trong tay, nói: "Có khách không mời mà tới"..... Chính là thông hành ngọc lệnh của Cô Tô Lam thị.Nguỵ Vô Tiện nhảy xuống giường, hắn vừa khoác áo vừa nói: "Người nào?" Lam Vong Cơ lắc đầu, ý bảo Nguỵ Vô Tiện đi theo y..... Lam Hi Thần ngồi nghiêm chỉnh trong phòng, thấy hai người đi vào, cũng không ngạc nhiên, đối mắt với Lam Vong Cơ một cái, hai bên hiểu ý. Lam Vong Cơ dắt Nguỵ Vô Tiện ngồi phía sau tấm bình phong. Qua một hồi, một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng, làm như ngồi xuống đối diện với Lam Hi Thần. Sau một lúc lâu, chỉ nghe tiếng ngọc thạch chạm vào nhau, như thể có người đặt một vật gì đó lên trên bàn... Một người nói: "Trả cho Nhị ca". Chính là Kim Quang Dao... mới vừa rồi tới chơi, bị từ chối ngoài cửa, vì thế chủ động trả lại ngọc lệnh.... Kim Quang Dao lấy lui làm tiến, hắn trầm mặc không nói, lát sau, nói: "Lần này chuyện gì?".... Kim Quang Dao nói: ".... Hàm Quang Quân làm người quy phạm đoan chính... Y làm như vậy chắc chắn là chỉ vì bị lừa gạt... Đến lúc đó nói rõ ràng là được. Ta sẽ không để người khác có cơ hội bàn tán lung tung".Lam Hi Thần nói: "Đến lúc đó? Khi nào?" Kim Quang Dao nói: "Sau khi quét sạch Loạn Tán Cương..... Từ sau trận loạn chiến ngày hôm đó trên Kim Lân Đài, đã có nhiều hiện tượng lạ nổi lên ở Mạt Lăng, Lan Lăng, Vân Mộng. Khu lăng mộ bị phá huỷ, thi thể không cánh mà bay. Có dấu hiệu cho thấy, rất nhiều đàn tẩu thi đang chạy về hướng Di Lăng. Chỉ sợ là đi Loạn Tán Cương".Lam Hi Thần nói: "Thế này rốt cuộc là muốn làm cái gì?" Kim Quang Dao nói: "Không biết. Phỏng đoán có thể là Nguỵ Vô Tiện phát động trận pháp âm tà gì đó, hoặc là sử dụng Âm Hổ phù...." Lam Hi Thần nói: "Lúc đó ở Kim Lân Đài, hắn bị Kim Lăng đâm một kiếm, còn có thể phát động mấy thứ này sao?" Kim Quang Dao nói: "Nhị ca, năm đó Nguỵ Vô Tiện đào tẩu khỏi Vân Mộng Giang thị quyết đấu trận đó với Giang tông chủ, hắn bị thương thành thế nào, chẳng phải vẫn quay về hô mưa gọi gió ra lệnh cho tẩu thi như thường đó sao, đối với Di Lăng Lão Tổ mà nói, có việc gì khó? Cho nên, chẳng bao lâu nữa sợ rằng sẽ có đợt bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương lần thứ hai. Ta đã thông báo cho một vài gia tộc khác, đến Kim Lân Đài cùng bàn bạc việc này. Nhị ca, ngươi tới không?"Sau một lúc lâu, Lam Hi Thần nói: "Tới. Ngươi đến Nhã Thất chờ một chút, sau đó ta theo ngươi đi trước".Sau khi Kim Quang Dao rời đi, Lam Hi Thần liền đi tới phía sau tấm bình phong, nhìn nhau với Lam Vong Cơ một lát, nói: "Ta đi Kim Lân Đài, các ngươi đi Loạn Tán Cương. Phân chia nhau hành động". Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu, nói: "Được".Lam Hi Thần nói: "Nếu hắn thật sự có dị tâm, ta quyết sẽ không nhân nhượng". Lam Vong Cơ nói: "Ta biết".]Di Lăng Lão Tổ không cần tốn tiền vẫn có thể tặng hoa nên tâm trạng rất tốt, đọc cái đoạn "
Liễm Phương Tôn thâm trầm lộ mặt thật, Trạch Vu Quân thương cảm hạ quyết tâm" này với cảm giác ba phần nhẹ nhàng, bảy phần náo nhiệt.
Lam Hi Thần dở khóc dở cười, Kim Quang Dao lại rất muốn nói một câu: Ta không phải đang hát tuồng, cảm ơn.
Giang Trừng: Mấy người các ngươi, có thể đừng nhắc đi nhắc lại nhiều lần vụ quyết chiến kia được không!
Đoạn này, cho dù là người trong cuộc ở trong sách, hay là người nghe đọc ở ngoài sách, đều biết rõ ràng, đây là một trận vu oan giá hoạ, tuy không có nhiều tính toán mưu mô, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Không còn cách nào, ai biểu thanh danh bổn lão tổ kém làm chi, hơn nữa những người này luôn thích tin tưởng ta quá mức một cách không thể giải thích được. Bất quá, Liễm Phương Tôn, gấp không chờ nổi bố trí cuộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương lần thứ hai như thế, còn đặc biệt chạy đến trước mặt Trạch Vu Quân với đầy sơ hở, có phải có chút không phù hợp với tác phong hành sự xưa nay không ha?"
Giang Trừng nói: "Chuyện này có gì kỳ quái, ngươi không phải đã quên còn có chim hoàng tước âm thầm chờ bọ ngựa bắt ve sầu hay sao, không gấp gáp mới là chuyện lạ".
Nhϊếp Hoài Tang: Ta thích chọc chim hoàng tước, nhưng chim hoàng tước nhỏ nhà ta cũng không ăn côn trùng cỡ như bọ ngựa đâu (^_^)
Đúng vậy, mắt thấy chờ đợi phía trước là đường cùng rồi, cùng đường phải tính toán, tính toán bằng cách thiết kế bẫy rập, nhưng Trạch Vu Quân vẫn ôm một tia hy vọng chủ động vào tròng, đủ thấy hắn có tình cảm sâu nặng đối với huynh đệ kết nghĩa này, nhưng tiếc thay!
Nhϊếp Minh Quyết cũng than, Nhị đệ này của y đích xác có thể xử lý mọi việc một cách công chính, nhưng đối với người thân thiết lại khó tránh quá mức coi trọng tình cảm, cho dù ra tay, chỉ sợ là trong lòng cũng sẽ có rào cản không thể vượt qua.
Chỉ là, tình lý và đạo nghĩa, làm gì có cách nào lưỡng toàn đâu.