Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 93

« Chương TrướcChương Tiếp »
["Nguỵ công tử, ngươi có biết gian nhà này là chỗ nào không?"... Lam Hi Thần liếc hắn một cái, nói: "Đây là nơi ở của mẫu thân ta năm đó tại Vân Thâm Bất Tri Xứ.... Nói là nơi ở... không bằng nói là nơi giam lỏng"..... Lam Hi Thần cúi người xuống bên bụi hoa long đảm nói: "Lúc phụ thân ta là thiếu niên, một lần trên đường săn đêm trở về, ở bên ngoài thành Cô Tô gặp được mẫu thân ta". Hắn hơi mỉm cười, nói: "Nghe nói, là vừa gặp đã thương".... "Nhưng nữ tử này đối với ông cũng không yêu, hơn nữa, đã gϊếŧ chết một vị ân sư của phụ thân ta... Phụ thân ta đương nhiên rất đau khổ. Nhưng ông vẫn không nói một tiếng mà cùng bà bái thiên địa.... Sau khi kết thúc buổi lễ, phụ thân ta liền tìm một gian nhà, nhốt mẫu thân ta lại, rồi tìm một gian nhà khác, tự nhốt chính mình. Gọi là bế quan, thật ra là ăn năn hối lỗi".... Sau một hồi lâu, Lam Hi Thần thấp giọng nói: ".... Đến khi ta và Vong Cơ sinh ra, lập tức ẵm chúng ta ra cho người khác chăm sóc, hơi lớn một chút, thì giao cho thúc phụ dạy dỗ. Thúc phụ ta... vốn tính tình ngay thẳng, vì việc của mẫu thân ta mà càng đặc biệt căm hận những người có phẩm hạnh không phù hợp, bởi vậy ông dạy bảo ta và Vong Cơ cực kỳ tận tâm, cực kỳ nghiêm khắc. Mỗi tháng chúng ta chỉ có thể gặp mẫu thân một lần, tại gian tiểu trúc này.... Bà đặc biệt thích chọc ghẹo Vong Cơ, chỉ là con người Vong Cơ, càng chọc thì y càng không chịu nói chuyện, càng không có sắc mặt tốt, từ nhỏ đã như vậy. Nhưng," hắn cười nói: "Tuy rằng Vong Cơ chưa bao giờ nói, nhưng ta biết, mỗi tháng y đều mong chờ đến cái ngày được gặp mặt mẫu thân đó. Y như vậy, ta cũng vậy"

Nguỵ Vô Tiện tưởng tượng Lam Vong Cơ tuổi còn nhỏ được mẫu thân ôm vào lòng, khuôn mặt trắng nõn phồng lên thành bộ dạng đỏ hồng, cũng bật cười theo. Nhưng Lam Hi Thần lại nói: "Nhưng có một ngày, thúc phụ bỗng nhiên nói với chúng ta, không cần đi nữa. Mẫu thân không còn nữa... Khi đó quá nhỏ, vẫn không hiểu cái gì gọi là "không còn nữa", mặc kệ người khác khuyên nhủ an ủi thế nào, thúc phụ trách mắng như thế nào, mỗi tháng y đều tiếp tục đến nơi này, ngồi dưới hành lang chờ người mở cửa cho y. Đến sau khi lớn hơn một chút, hiểu rõ mẫu thân sẽ không quay trở lại, sẽ không có ai mở cửa nữa, y vẫn cứ đến".

.... Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện dừng lại trên hành lang gỗ của gian tiểu trúc, làm như nhìn thấy một đứa bé nho nhỏ, cột mạt ngạch ngồi đoan đoan chính chính trước cửa phòng, trầm mặc chờ đợi cánh cửa kia mở ra, "Lam phu nhân nhất định là một nữ nhân rất dịu dàng".

Lam Hi Thần nói: "Mẫu thân trong trí nhớ của ta thật sự là như vậy. Ta không biết năm đó vì sao bà phải làm chuyện như thế, mà trên thực tế, ta cũng... cũng không muốn biết". Sau khi im lặng một hồi lâu, Lam Hi Thần lấy Liệt Băng ra, trong gió đêm chợt vang lên tiếng tiêu sụt sùi... Giờ này khắc này, tiếng tiêu tuyệt vời vẫn khiến người ta nghe không ra tư vị gì.]

Thiếu niên anh hùng, hào hoa phong nhã, lại giày vò vì một chữ tình.

Nhưng mà, chặt không được tơ tình, không buông bỏ được ân oán, chỉ đành vì nàng, vì mình, cả hai đều giam cầm trong không gian nhỏ hẹp.

Nguỵ Vô Tiện đọc đoạn này, trong lòng thật là cảm khái, hoá ra năm đó Thanh Hành Quân - Tông chủ Lam thị thế hệ trước – giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang là rút lui theo cách như vậy, ẩn tình thế này đúng thật là không có gì đáng nói. Nhưng, so với cùng nhìn về phía trước, hoặc trở mặt thành thù, thì hành động của Thanh Hành Quân, hẳn là kết cục mà người Lam gia có khả năng nghĩ ra nhất hoặc là kết cục thích hợp nhất.

Ít nhất, hai người còn sinh được một cặp con nối dõi.

Thổn thức qua đi, cuối cùng hiểu được, vì sao nhắc đến Thanh Hành Quân, Lam lão nhân đối với chuyện của hắn và Lam Trạm, liền dễ dàng nhẹ giọng đi vài phần.

Chỉ là, rõ ràng lúc song thân còn sống, lại hiếm có hạnh phúc gia đình, con trẻ có tội tình gì.

Nghĩ lại Lam Trạm nhỏ xíu, ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ, cứ bướng bỉnh chờ đợi một cánh cửa không bao giờ mở, liền cảm thấy trong lòng ê ẩm mềm nhũn và hụt hẫng, rất muốn đem Nhị ca ca với gương mặt hồng hào, tay chân nhỏ xinh ôm lại đây để mặc sức xoa nắn một phen.

Đối với Lam Vong Cơ mà nói, cho dù ký ức khi còn bé giống như một cuộn tranh dễ bị phủ bụi trần, nhưng hình ảnh mẫu thân dựa vào cửa sổ mỉm cười vẫn luôn khắc ghi tận đáy lòng, chưa hề phai nhạt.

Nhìn người trước mắt, ánh mắt Lam Vong Cơ không tự giác mà trở nên nhu hoà. Mẫu thân, ta đã đạo lữ là ai rồi.

Hay là xin huynh trưởng tập trung vẽ một bức tranh, để mình cùng Nguỵ Anh bái lạy? Không ổn, huynh trưởng tuy rằng giỏi vẽ tranh chân dung, nhưng từ lúc nhỏ học vẽ gương mặt mỉm cười của mẫu thân không giống lắm, vẫn là đợi sau khi tắm gội dâng hương tự mình cầm bút vẽ đi.

Lam Hi Thần thấy ánh mắt đệ đệ nhìn hắn rồi lại quay đi, nhịn không được trong lòng phỏng đoán, đây là đang bắt bẻ hắn sao? Trong nháy mắt có loại cảm nghĩ đệ đệ của mình cũng không làm mình bớt lo.

Hơn nữa không nghĩ tới, lại là từ trong miệng hắn tiết lộ mấy chuyện cũ năm xưa này, "hắn" trong sách thật sự là cũng khổ tâm lắm thì phải.

[Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mái tóc đen và mạt ngạch của Lam Hi Thần đã hơi rối, mà gia chủ Cô Tô Lam thị xưa nay rất chú trọng dáng vẻ lại hoàn toàn không để ý tới, cho đến khi khúc nhạc kết thúc, lúc này mới buông Liệt Băng xuống, nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ đêm khuya không thể tấu nhạc, hôm nay ta nhiều lần khác thường, khiến Nguỵ công tử chê cười.... Thân thế của ta và Vong Cơ, Cô Tô Lam thị chưa bao giờ lộ ra với bên ngoài, ta vốn không nên nói với ngươi. Tối nay là ta bỗng nhiên muốn tâm tình với ngươi một lát, nhất thời xúc động".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nguỵ mỗ cũng không phải là người lắm lời, Trạch Vu Quân xin hết sức yên tâm".

Lam Hi Thần nói: "Bất quá nghĩ Vong Cơ cũng sẽ không giấu giếm điều gì với ngươi".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Y không muốn nói, ta sẽ không hỏi".

Lam Hi Thần nói: "Nhưng với tính tình của Vong Cơ, ngươi không hỏi thì làm sao y nói? Có một số việc, ngươi hỏi hắn cũng sẽ không nói".]

Lam Hi Thần che mặt, đây đâu còn gọi là khổ tâm nữa, quả thực là rầu thúi ruột vì đệ đệ a!

Nguỵ Vô Tiện cũng rất là bất ngờ, sau khi âm thầm phân tích rõ ràng một hồi, mới nói: "Trạch Vu Quân, đây là đang... nhắc nhở "ta"?" Hắn suy nghĩ mấy phen, mới dùng từ "nhắc nhở", dù sao từ "bà mai" gì đó có tổn hại mặt mũi của Lam thị tông chủ quá không, bất quá, "Có phải là nói hơi khéo léo sâu xa quá mức rồi không ha?" (Ý là Tiện Tiện thần kinh thô nghe không hiểu gì hết, hehe...)

Lam Hi Thần: Hả ~

Lam Vong Cơ vẫn nói: "Đa tạ huynh trưởng". Tuy rằng Nguỵ Anh thật sự nghe không hiểu.

Lam Hi Thần:.... Phụ thân mẫu thân, Hi Thần hổ thẹn!

Lam Khải Nhân: Đúng là gỗ mục mà!

Mọi người có suy nghĩ giống nhau cùng nhớ đến Hàm Quang Quân từng nói qua người nào đó nghe lời nói mà không hiểu, hiện giờ Trạch Vu Quân càng là đã tự mình nghiệm chứng tính xác thật rồi, cho nên, rốt cuộc đây bài học đằng sau máu nước mắt và cay đắng, vẫn là trời sinh ai hiểu vợ bằng chồng đâu?

[Nguỵ Vô Tiện còn đang định trả lời, lại nghe phía sau có tiếng động vang lên. Quay đầu nhìn lại, Lam Vong Cơ đạp ánh trăng đi tới. Tay phải y cầm theo hai vò rượu tròn xoe, giấy niêm phong đỏ chót. Nguỵ Vô Tiện hai mắt sáng ngời, nói: "Hàm Quang Quân, ngươi thật đúng là tri kỷ!"

Lam Vong Cơ đến gần, đưa Thiên Tử Tiếu cho hắn. Nguỵ Vô Tiện ôm bình đi vào cửa, Lam Vong Cơ lắc lắc đầu dõi theo bóng dáng hắn, nhưng ánh mắt lại rất nhu hoà. Lam Hi Thần liếc nhìn y một cái, nói: "Ngươi lấy ra từ trong phòng ngươi?"

Lam Vong Cơ gật đầu. Lam Hi Thần nói: "Ngươi... tốt nhất đừng đυ.ng tới rượu. Cẩn thận, giống như lần đó năm đó vậy".

Tầm mắt của hắn dừng trên áo chỗ gần xương quai xanh của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ cũng cúi đầu, thoáng nhìn qua chỗ ngực của mình, nói: "Sẽ không như thế nữa". Lam Hi Thần miễn cưỡng cười, rồi thở dài.]

Nguỵ Vô Tiện vừa đọc tới đó là chớp mắt nhìn Lam Vong Cơ, ý tứ giống như là: Hàm Quang Quân giấu rượu trái với gia huấn thì thôi đi, thế mà còn để cho Tông chủ Lam gia biết mình vi phạm lệnh cấm, vì mấy vò Thiên Tử Tiếu, ngươi đã bị phạt không ít lần có phải không?

Nhưng câu tiếp theo, lại thật sự làm hắn kinh ngạc không thôi. Lam Trạm, không có hắn ở bên cạnh làm trò trêu chọc, gian lận lừa gạt, còn thật sự sẽ có lúc chủ động uống rượu sao? Mà theo hành vi lời nói độc đáo sau khi uống rượu của người này, chẳng lẽ sau khi say rượu còn từng làm ra hành động kinh thế hãi tục gì?

Trên người Lam Trạm, dưới xương quai xanh, ở ngực, có cái gì?

Chẳng lẽ là đoạn văn trước từng đọc qua, dấu ấn kia, ở trên cùng một chỗ giống y chang trên người hắn ư? Vì sao... vì sao vậy?!

Còn có thể vì sao chứ?

Lam Vong Cơ quân tử sáng trong vẫn luôn đoan chính quy phạm, nhiều lần phá giới, đều chỉ vì một người.

Nếu ta thật sự qua đời 13 năm, vẫn không biết được mối thâm tình đơn phương này, thì người này trong 13 năm đó, mấy ngàn ngày đêm, đến tột cùng đã trải qua như thế nào chứ!

"Lam Trạm, ngươi tội tình gì thế này..."

Lam Vong Cơ có lẽ hiểu được lời này của Nguỵ Anh do đâu mà có, chỉ chậm rãi lắc lắc đầu, sau đó thay hắn điều chỉnh gương mặt hướng lên vách đá, để nhìn được rõ hơn.

Nguỵ Vô Tiện sau khi xoay người theo người này, đối diện với vách đá, rồi sau đó lại là cảm nhận vòng tay quanh eo quen thuộc. Giờ phút này nghĩ lại, tư thế này, có phải đại biểu cho ý tứ sợ hắn rời đi hay không?

"Lam Trạm, nếu ta biết sớm một chút, hoặc là ngươi dứt khoát cưỡng chế ta mang đi Cô Tô...."

Lam Vong Cơ ghé sát vào tai hắn, trả lời: "Ta hiểu ngươi". Hiểu ngươi, lúc trước không buông bỏ được người Giang gia, bây giờ không bỏ được người Ôn gia trên Loạn Tán Cương. Nguỵ Anh của y, can đảm nghĩa hiệp, có tình có nghĩa, y biết.

Lam Hi Thần: Vong Cơ xác thật có suy nghĩ mang ngươi về, nhưng ngươi không muốn á.

Giang Trừng khịt mũi xem thường, cưỡng chế? Cưỡng chế đánh gãy chân à? Sau đó để ngươi lật ngược cả Vân Thâm Bất Tri Xứ của người ta hay gì?
« Chương TrướcChương Tiếp »