Trước đó bị vụ khoét mắt của Hiểu Tinh Trần thu hút sự chú ý, Tiết Dương sau khi dời ánh mắt đi thì thấy bóng dáng Kim Quang Dao ở phía trước, mơ hồ cảm thấy như thể mình vừa đánh rơi thứ gì đó, chậc, trí nhớ chẳng tốt gì cả, là cái gì nhỉ....
Hình như mới vừa đọc là '
Kim Quang Dao tiếp chưởng Lan Lăng Kim thị, được đưa lên vị trí tiên đốc. Hắn vừa lên chức liền xử lý Tiết Dương'.....?
Choáng váng sững sờ, đã nói cùng nhau luyện thi sửa phù đâu, đã nói cùng nhau gϊếŧ – người – phóng – hoả đâu, đây là qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ đó sao?
Kim Quang Dao làm như cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng, liền xoay người sang, vẫn là khuôn mặt ôn nhu dễ gần như mọi khi kia, nói: "Thành Mỹ, có việc gì?"
Nghiến răng nghe xưng hô này, tên gia hoả này vẫn một bộ nguỵ quân tử cười giả tạo! Lại nhìn thấy bộ móng vuốt xương xẩu trên vai hắn giống như mình, Tiết Dương bĩu môi, chậc, xét thấy tốt xấu gì ngươi là người cùng bị nạn, đợi sau này lại tính sổ!
[Nghe xong câu chuyện xưa thật dài này, Nguỵ Vô Tiện khẽ thở ra một hơi, sinh ra một trận tiếc nuối căm hận: "Bởi vì một sự việc vốn dĩ không liên quan đến mình, mà rơi vào kết cục thế này, thật sự là.... Nếu Hiểu Tinh Trần sinh sớm vài năm, hoặc là ta chết muộn mấy năm, sự việc sẽ không trở nên như vầy. Nếu ta còn sống, sao có thể bỏ mặc loại chuyện này. Nhân vật cỡ này sao có thể không cùng hắn kết giao!"Ngay sau đó lại không biết nên khóc hay nên cười, âm thầm tự giễu: "Ta quản sao? Ta quản như thế nào? Nếu ta lúc ấy còn sống, nói không chừng án diệt môn của Nhạc Dương Thường thị căn bản không cần điều tra, trực tiếp đẩy thành ta làm. Vị đạo trưởng Hiểu Tinh Trần này trên đường gặp ta, ta đến gần hắn lôi kéo làm quen, mời hắn uống rượu, hắn không chừng dùng phất trần quất ta một trận, ha ha".]
Hiểu Tinh Trần vốn đang lộ ra vẻ mặt ưu sầu, nghe đến đó lập tức buồn cười, cười nói: "Ha ha... Sư điệt nghĩ nhiều, ta vẫn không đến mức không phân biệt đúng sai như thế".
Nguỵ Vô Tiện vẫn dựa vào vai Lam Vong Cơ nghiêng đầu nhìn qua, tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, lời này ẩn chứa chỗ nào đáng buồn cười sao? Thôi, sư thúc vui là được. Vì thế liền trả lời: "Vậy nói rồi ha, sau này nếu như có cơ hội, ta mời Hiểu sư thúc uống rượu, ờ, chỉ hai chúng ta thôi, không dẫn Lam Trạm đi chơi".
Lời này của Nguỵ Vô Tiện vốn là ngại gia quy cấm rượu của Lam thị cố ý nói cho Hiểu Tinh Trần nghe, nhưng vào trong tai của Lam Vong Cơ – người chăm chỉ cần mẫn siêng năng chịu khó đọc sách – thì không phải là như vậy. Hai người thế mà hai cặp mắt trừng nhau một lát, Lam Vong Cơ trầm mặc không nói, Nguỵ Vô Tiện không rõ nguyên do, trong lúc nhất thời chỉ đối mặt không nói gì.
Hiểu Tinh Trần: "....." Không hẹn, không thể trêu vào người có đạo lữ (^_^)☆
Lam Hi Thần: "....." Đệ đệ, đôi mắt không phát ra tiếng được đâu, ngươi vẫn là nên mở miệng nói đi (*^__^*)
[Bọn hắn đã đi qua Thường Trạch, đi tới một khu nghĩa trang cách đó không xa...... Trời đã sắp hoàng hôn, truyền đến một loạt tiếng gõ cửa "rầm rầm rầm".... Có người quật mồ..... Gã quật mồ kia đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy bọn hắn.... Nguỵ Vô Tiện trong lòng biết gã tất nhiên dùng pháp thuật quỷ dị nào đó để che giấu khuôn mặt, Lam Vong Cơ đã triệu Tị Trần ra, lao vào khu nghĩa trang, cùng giao chiến.... Lam Vong Cơ thu Tị Trần lại, nắm trong tay, trên mặt nhanh chóng lan tràn một tầng sương lạnh..... Trận giao chiến vừa rồi, ngay cả người ngoài như hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, gã quật mộ này, cực kỳ quen thuộc với kiếm pháp của Lam Vong Cơ!.... Gã quật mộ kia liên tục lui về phía sau,..... đột nhiên từ bên hông lấy ra một tấm bùa màu xanh. Truyền Tống Phù!..... Nguỵ Vô Tiện thấy gã muốn bỏ chạy, liên tục vỗ tay hai cái, quỳ một gối xuống đất, đấm một quyền xuống mặt đất....... Vang lên tiếng răng rắc, bốn cánh tay máu me đầm đìa đột ngột mọc lên từ mặt đất, chụp lấy hai bên đùi trái phải của gã quật mộ kia! Gã quật mộ..... đánh văng bốn cánh tay đó. Nguỵ Vô Tiện rút sáo trúc ra.... Hai cái đầu chui lên từ bên dưới ngôi mộ, toàn bộ thân mình cũng rời khỏi mặt đất, bò theo chân của gã quật mộ hướng lên trên, giống như con rắn quấn quanh người gã, há mồm hướng đến cổ của gã, cắn xuống cánh tay gã. Gã quật mộ khinh thường hừ một tiếng..... Sau khi gã phát ra linh lực, mới chợt phát hiện ra bị lừa. Gã cũng đánh bay cỗ thi thể kia đang đu trên lưng gã!Nguỵ Vô Tiện vỗ điên cuồng lên tấm bia.... Gã quật mộ kia..... không dám ở lâu, ném Truyền Tống Phù xuống dưới chân.... Thân hình gã biến mất trong ngọn lửa. Nguỵ Vô Tiện sớm đã biết trong tay gã quật mồ cầm Truyền Tống Phù, cho dù bắt được gã, gã cũng có thể tìm cơ hội trốn thoát. Giữ lại được thi thể mà gã đào ra này, đã là để lại manh mối rồi..... Nguỵ Vô Tiện giật một cái rơi ra cái đầu của thi thể.... Xé quần áo thì thấy, quả nhiên, thân thể là thân thể thực sự, còn tất cả các bộ phận khác, đều là giả...... Nhìn màu da này cùng với bề mặt của cánh tay trái bị chặt đứt, nhất định là phần thân thể của huynh đệ tốt mà bọn hắn đang đi tìm. Gã quật mộ vừa rồi kia, thế mà đến đây đào nó lên. Nguỵ Vô Tiện đứng dậy...... giọng điệu thay đổi: "Cái tên quật mồ mặt mờ sương khói kia tại sao quen thuộc với kiếm pháp nhà các ngươi như vậy?"Hiển nhiên, Lam Vong Cơ cũng đang tự hỏi chuyện này, tầng sương lạnh trên sắc mặt vẫn chưa rút đi.... Nguỵ Vô Tiện hỏi dò: "Hàm Quang Quân, vừa rồi ngươi giao chiến với hắn, ngươi có cảm thấy, hắn là người nào đó mà ngươi rất quen thuộc hay không?"Nói cụ thể hơn nữa thì hắn không tiện nói ra. Ví dụ như Lam Hi Thần. Hoặc là, Lam Khải Nhân. Lam Vong Cơ nói một cách khẳng định: "Không phải".]Hai người bị Nguỵ Vô Tiện điểm danh, Lam Hi Thần vẫn đang cố gắng duy trì bộ dạng tươi cười, còn thúc phụ đại nhân đã 'mặt tươi như hoa', bay râu trợn mắt.
Lam Hi Thần cười nói: "Nguỵ công tử đối với kẻ hèn này có gì hiểu lầm không?"
Lam Khải Nhân trừng mắt giận dữ nói: "Con người Lam mỗ ta cả đời tuân thủ gia quy Lam thị, dạy dỗ không quản công, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn, sao có thể suy đoán ác ý như thế?!"
Sau đầu Nguỵ Vô Tiện treo lơ lửng một giọt mồ hôi thiệt bự, thậm chí không dám dựa vào gối Lam Vong Cơ chút nào nữa, dáng người ngồi đoan chính dựng thẳng eo lưng, cũng không thể nguỵ biện kiểu như 'Ta không nói qua lời này', chỉ đành giải thích cặn kẽ: "Kẻ quật mộ này không phải là cực kỳ quen thuộc với kiếm pháp của Lam Trạm sao, theo kiến thức hạn hẹp của ta cũng chỉ biết có hai vị, lớn mật giả thiết cẩn thận chứng thực mà, đừng nóng giận đừng nóng giận!"
Cũng may hai người cũng không phải là người càn quấy không rõ thị phi, nghe xong giải thích ngẫm lại một phen cũng cảm thấy việc này là có nguyên nhân, liền xua xua tay tỏ vẻ chuyện này cho qua, đừng làm như bọn họ đang bắt nạt người khác lắm vậy.
Giang Trừng hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ vui mừng khi người khác gặp hoạ, cuối cùng cũng có người trị tên lưu manh này.
Nhϊếp Hoài Tang không dám nói chen vào, làm mặt quỷ biểu đạt lòng ngưỡng mộ to lớn của hắn, sau khi bị Nhϊếp Minh Quyết trừng mắt thì lập tức xoè quạt che mặt. Nếu không phải lá gan không đủ to thì thực sự muốn hỏi đại ca hắn một câu: Thân thể của ngươi vừa mới được người ta tìm lại được đó, không cảm tạ thì thôi đi, tại sao lại còn không ủng hộ một chút chứ?
Kim Tử Hiên nói: "Cái đầu bị phân tán của Nhϊếp gia, gây vụ án diệt môn là khách khanh Kim gia, kẻ quật mộ thì quen thuộc kiếm pháp Lam gia, cộng thêm việc Di Lăng Lão Tổ bị hiến xá một cách kỳ lạ, sao giống một mớ bòng bong vậy?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Cũng không hẳn như vậy, có dấu vết của ai đó đang cố tình bố trí đã càng lúc càng rõ ràng hơn rồi đó. Nhưng, chỉ riêng Vân Mộng Giang thị là không có, người bố trí này đến tột cùng là đã từng chịu đại ơn đại đức của Giang gia? Hay là có huyết hải thâm thù với ba đại gia tộc kia đây?"
Giang Trừng mở miệng nói với vẻ châm chọc: "Nhanh như vậy đã đem chính mình loại ra khỏi Giang gia rồi, vẫn thật sự không muốn mình là người Giang gia đúng không!"
Nguỵ Vô Tiện lúng ta lúng túng, lại thấy gương mặt Giang Yếm Ly cũng đầy vẻ không tán đồng, lập tức khom lưng cúi đầu liên tục xin lỗi làm nũng bán manh (?). Haizz, đây không phải là luôn tự nhắc mình không thể lại liên luỵ Giang gia nên nhất thời nói sai sao, lau lau lớp mồ hôi không tồn tại trên đầu, mặt mày ủ rũ nhưng trong lòng tràn ngập vui sướиɠ lại quay trở về lòng ngực Lam Vong Cơ. Người này chờ đợi hắn tuy sắc mặt lạnh lùng, nhưng vòng tay ôm ấp đối với hắn luôn rộng mở và vững chắc đáng tin cậy, ánh mắt nhìn hắn cũng lưu luyến nhu hoà. Có tình yêu như ngươi, trân trọng như bổn mạng, còn cầu gì nữa, cuộc đời này đủ rồi.