Đề nghị địa điểm tổ chức Hội Thanh Đàm lần tới ở Cô Tô, cuối cùng đã bị mắc kẹt sau khi Nhϊếp Hoài Tang hoàn hồn và cắt ngang, rốt cuộc Hội Thanh Đàm có thật sự tổ chức ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hay không, với việc có cọ cơm thành công hay không, vẫn là hai chuyện, nhưng điều chắc chắn có thể đoán trước là phải ăn no rễ cây vỏ cây, đương nhiên, cuối cùng cả hai chuyện đó đều bị chính Hàm Quang Quân phủ quyết, cũng chính là phần lớn nguyên nhân.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy chính mình hiện tại đang ngây ngất, một trận gió thổi nữa không chừng là hắn có thể bay lên —— Lam Trạm cự tuyệt tất cả những người khác, nhưng lại đáp ứng rửa tay nấu canh cho hắn!
Chỉ cần vừa nhớ tới lời nói này, đừng nói lơ lửng, hắn có thể trực tiếp bay lên luôn đó, được chưa!
[
Ra khỏi quán ăn, hai người đi dạo một lát, phía trước vang lên tiếng ồn ào, rất nhiều người đangđứng vòng quanh một khoảnh bày đầy những món đồ nhỏ, lần lượt ném từng cái vòng lên trên mặt đất. Ngụy Vô Tiện nói: "Cái này vui." Kéo Lam Vong Cơ, vừa nhận ba cái vòng từ trên tay ông chủ, vừa nói: "Lam Trạm, ngươi từng chơi ném vòng chưa?"Lam Vong Cơ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện nói: "Trò này cũng chưa từng chơi á. Ta nói cho ngươi, rất đơn giản, ngươi cầm cái vòng này, lùi lại một khoảng, nhắm vào đồ vật trên mặt đất, vòng trúng cái nào thì cái đó là của ngươi."Lam Vong Cơ lặp lại nói: "Vòng rơi trúng thì là của ta." Ngụy Vô Tiện nói: "Chính là như vậy. Ngươi muốn cái nào? Ngươi muốn cái nào ta ném cho ngươi cái đó." Lam Vong Cơ nói: "Tùy ý."Ngụy Vô Tiện gác khuỷu tay lên đầu vai y, túm đuôi dải lụa mạt ngạch của y, nói: "Hàm Quang Quân qua loa với ta như vậy, có chút không cho ta mặt mũi nha." Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: "Ngươi ném trúng cái gì, ta muốn cái đó."
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, nói "Ngươi nha, trước công chúng, sao lại như vậy?" Lam Vong Cơ khó hiểu "Như thế nào"Ngụy Vô Tiện: "Ngươi tán tỉnh ta." Lam Vong Cơ thần sắc bình tĩnh, nói: "Không có."Ngụy Vô Tiện: "Ngươi có! Được thôi, vậy ta ném cho ngươi...... cái kia, cái kia đi!" Hắn chỉ chính là một con rùa lớn bằng sứ trắng ở rất xa, nói rồi, ngay sau đó lùi lại mấy bước. Lui ra ngoài đến một trượng, ông chủ kêu lên, đưa tay ra hiệu: "Có thể rồi, có thể rồi!" Ngụy Vô Tiện lại nói: "Không thể, không thể... Ta không đứng xa một chút, ngươi coi chừng đến lúc đó lỗ sạch vốn á!" Mọi người cười vang, đều nói: "Vị công tử này rất tự tin ha!"... Ngụy Vô Tiện lui thật xa, còn đặc biệt xoay người đưa lưng về phía quầy trò chơi đó, tiếng cười của mọi người càng lớn hơn. Ai ngờ ngay sau đó, Ngụy Vô Tiện ước lượng cái vòng kia, trở tay ném mộtcái, chiếc vòng liền nhẹ nhàng rơi lên mai con rùa sứ đằng kia, vừa vặn vòng lên cái đầu của nó. Ông chủ và mọi người đều líu lưỡi, Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lại, nhoẻn miệng cười, giơ giơ hai cái vòng còn lại trên tay hướng về phía Lam Vong Cơ, nói: "Muốn thử hay không?" Lam Vong Cơ nói: "Được."]
Hai người này có phải muốn khoe ân ái đến mức độ này không?!
Ngụy Vô Tiện: Đương nhiên là muốn ~
[
Ngụy Vô Tiện tay trái ôm con rùa, tay phải kẹp con lừa, đi một hồi, nói: "Lam Trạm, tại sao trước đây ta không phát hiện ra, ngươi có nhiều tiểu tâm tư như vậy chứ?" Lam Vong Cơ đỡ lấy con rùa sứ nặng trĩu từ trong tay hắn, Ngụy Vô Tiện tháo cái vòng ra khỏi cổ mình, tròng lên đầu của y, nói "Ngươi đừng làm bộ nghe không hiểu ta đang nói cái gì. Ta biết ngươi là cố ý." Lam Vong Cơ một tay nâng con rùa sứ to đùng lên, nói "Cái này, sau khi trở về, để ở đâu."Ngụy Vô Tiện thế mà thật sự bị y hỏi đến nghẹn lời. Con rùa này vừa to vừa nặng, tay nghề thực sự chẳng ra gì, nhìn bề ngoài như một con rùa ngốc nghếch, miễn cưỡng mang một chút ngây thơ chất phác. Nhưng Ngụy Vô Tiện nhìn kỹ, phát hiện thợ thủ công thập phần không có tâm, đôi mắt đậu xanh gần như bị chấm thành mắt gà chọi. Nói tóm lại, bất kể nhìn thế nào, cũng đều không hợp với Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nên đặt ở đâu, thật đúng là một vấn đề.Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói: "Tĩnh Thất?" Mới vừa nói xong, lập tức liên tục lắc đầu, chính mình phủ quyết, nói: "Trong Tĩnh Thất chỉ thích hợp đánh đàn dâng hương, một nơi tĩnh tâm khói hương lượn lờ như vậy, đặt một con rùa bự thế này, quá khó coi." Lam Vong Cơ nghe hắn nói Tĩnh Thất là "Nơitĩnh tâm chỉ thích hợp đánh đàn dâng hương", nhìn hắn một cái, tựa như muốn nói lại thôi.Ngụy Vô Tiện lại nói: "Nhưng nếu không để trong Tĩnh Thất, đặt các nơi khác trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhất định sẽ bị ném ra ngoài ngay lập tức." Lam Vong Cơ yên lặng gật đầu.Ngụy Vô Tiện nghẹn nửa ngày, cuối cùng không biết xấu hổ nói: "Lén đặt vào trong phòng thúc phụ ngươi đi, đừng nói là của chúng ta", vỗ đùi, nói: "Có rồi. Cứ để trong Lan Thất đi."]
Mọi người:......
Trước hết đè xuống không nhắc tới tại sao muốn để trong Lan Thất, bọn họ rất muốn biết, Ngụy Vô Tiện sau này ở Lam gia, rốt cuộc là địa vị oai phong như thế nào, thế mà dám nhắm tới phòng ngủ của Lam lão tiên sinh, lại còn muốn lôi kéo Lam Vong Cơ cùng nhau lên kế hoạch?
Di Lăng Lão Tổ thật đúng là lưu manh hết mức ha!
Nhưng đối với Lam Khải Nhân - người được dùng để chứng minh cho kết luận này - lại không ổnlắm, chòm râu lại bắt đầu bay lên bay xuống, Ngụy Anh tại sao vẫn hư hỏng như thế, đồ nhãi ranh, vậymà đem cái suy nghĩ lệch lạc động đến phòng ngủ của ông?! Phòng ngủ không có cửa đâu, Lan Thất thì đến cửa sổ cũng không có!
Hiểu Tinh Trần cười khẽ, một tích tắc trước còn khiến người ta yên lòng, ngay sau đó lại có thể làmcho người ta dở khóc dở cười, sư điệt quả thật cũng là một người kỳ diệu ~
Ngụy Vô Tiện hay thay đổi đang cố gắng suy đoán xem ý tứ của câu 'Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi' là gì, hắn nói với Lam Vong Cơ: "Nhị ca ca, ta đoán, ngươi nhất định là muốn nói, hai ta ở trong Tĩnh Thất, không phải vẫn luôn thanh tâm quả dục tụng kinh tu thiền, việc 'song tu' đã làm nhiều lần từ lâu, làm sao có thể là chỗ tĩnh tâm dâng hương, có phải hay không?"
Chữ 'song tu' kia nhả ra một cách cường điệu, lại một lần nữa thành công làm cho gợn sóng trong mắt Hàm Quang Quân khẽ xao động. Nhưng cũng chỉ thế này, bị trêu ghẹo nhiều rồi, ai có thể mãi vẫn không tiến bộ chứ.
[
Lam Vong Cơ ngẫm nghĩ, hỏi: "Vì sao là Lan Thất."Ngụy Vô Tiện nói: "Chuyện này chắc ngươi không hiểu rồi. Đặt ở Lan Thất, lúc ngươi dạy học cho bọn Tư Truy Cảnh Nghi, nếu bị hỏi tới, ngươi có thể nói cho bọn chúng, con rùa bự này là đặc biệt mời được một người thợ thủ công tự do phóng khoáng, thần long thấy đầu không thấy đuôi tự tay làm ra để kỷ niệm năm đó ngươi chém chết Đồ Lục Huyền Vũ. Nó ẩn chứa ý nghĩa cực kỳ to lớn sâu sắc, nhằm khích lệ đệ tử Cô Tô Lam thị ngươi chiêm ngưỡng tư thế oai hùng, hăng hái hướng về phía trước của tiền bối. Tuy rằng Đồ Lục Huyền Vũ chết rồi, nhưng tương lai nhất định còn có Sái Lục Chu Tước, Bạo Lục Bạch Hổ, Huyết Lục Thanh Long này nọ đang chờ bọn chúng, chắc chắn sẽ tạo ra một sự nghiệp vĩ đại kinh thiên động địa, vượt mặt tổ tiên.""......" "Thế nào?" Sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ nói: "Rất tốt."Vì thế, mấy ngày sau, khi đám Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi đang nghe Hàm Quang Quân căn dặn, vừa ngước đầu lên, liền nhìn thấy một con rùa sứ to đùng với kỹ thuật thô sơ, đôi mắt đờ đẫn để trên án thư phía sau Lam Vong Cơ. Mà cho dù có lộ ra một vẻ khϊếp sợ không thể giải thích nào đó, nhưng cũng không ai hỏi xem tại sao nó lại xuất hiện ở chỗ này. Đây là chuyện về sau chưa nói tới......Cất mấy món chiến lợi phẩm vào túi càn khôn trong tay áo, hai người thành công rút lui.]
Lam Vong Cơ: "......"
Nỗi khϊếp sợ không thể giải thích gì đó, Nhϊếp Hoài Tang chỉ vào tiểu a Uyển, tiểu Cảnh Nghi nói: "Mấy tiểu bối các ngươi, là bị uy hϊếp đúng không?"
Lại còn là bị uy hϊếp bởi Hàm Quang Quân - người đã từng tỏ ra không dính khói lửa phàm tục, thật xứng đáng ghi vào sử sách nha!
Tiểu a Uyển, tiểu Cảnh Nghi vẫn đang chơi đùa:???
Mọi người:...... Tạm thời không nói tới chuyện tiểu bối bị uy hϊếp, xét cho cùng, có Ngụy Vô Tiện ởđó, Hàm Quang Quân khác thường đến thế nào đi nữa cũng đều có thể xem là 'bình thường', điều bọn họ chú ý chính là, để che giấu, phi, để giữ lại tín vật tình yêu của hai người, vậy mà ngay cả loại chuyện tào lao như vậy cũng có thể bịa ra được, mặt mũi bao lớn?!
Điều khiến mọi người bất ngờ chính là, Nhϊếp Minh Quyết lại rất khen ngợi đối với hành động này.
Đương nhiên, Xích Phong Tôn khen ngợi không phải là những lời nói dối luyên thuyên, miệng lưỡi lanh lẹ có thể sánh với người kể chuyện ở tửu lầu của Ngụy nào đó mà là lời nói 'khích lệ hậu bối' kia, y cảm thấy, có sự kiện chém gϊếŧ Đồ Lục Huyền Vũ trước đó của hai người Lam Ngụy, lấy chuyện đó để khích lệ, dạy dỗ tiểu bối, lại có sự ưu tú xưa nay của đệ tử Lam gia, nếu hung thú xuất hiện, vậy thì những tiểu bối này chắc chắn sẽ ra sức trung kiên.
Những người khác yên lặng nói thầm quả nhiên yêu thú là thứ yêu thích trong lòng Nhϊếp tông chủ, càng là cầu nguyện cho cái miệng kia của Ngụy Vô Tiện chắc chắn điều xấu điều tốt gì cũng không linh.
—— Một con Đồ Lục Huyền Vũ đã cắn chết mấy nghìn mạng người, lại thêm Sái Lục Chu Tước, BạoLục Bạch Hổ, Huyết Lục Thanh Long này nọ, thì đối với tu chân giới mà nói, tuyệt đối không thua gì một hồi kiếp nạn đâu.