Chương 18

Già Lộ không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc xung quanh, cũng không lo sự xuất hiện của mình có làm giảm uy nghiêm hay không.

Anh là con mèo của Bệ hạ.

Đây là nhận thức mà Già Lộ luôn tin tưởng. Dù không được Bệ hạ công nhận, thậm chí bị Cassius trục xuất, anh vẫn khẳng định mình là mèo có chủ.

Dù là Già Lộ hay Scarlet Blade, đều là công cụ trong tay Bệ hạ. Quyền lực, ảnh hưởng của họ chỉ để có được sự ưa thích của Bệ hạ.

Già Lộ yên tâm nhận sự vuốt ve của Tô Di, cúi đầu thấp hơn để thuận tay cho Tô Di, đôi mắt xanh nheo lại vui vẻ như đang say, thậm chí còn trơ tráo gây tiếng động khi được vuốt ve. Tiếng rừ rừ không giấu được niềm vui, hạnh phúc

Nếu không có thi thể thủ lĩnh Shark Star bị đâm xuống đất, có lẽ không ai nghĩ người đàn ông giống mèo này là Thủ Lĩnh Scarlet Blade.

Ngược lại, Tô Di bị ánh nhìn sau lưng làm cho choáng váng, xoa xoa tai hai cái rồi rút tay lại.

Khi Tô Di đặt tay lên tai mình, đôi tai nhọn của Già Lộ giật giật, quay đầu nhìn Tô Di bằng đôi mắt xanh biếc đầy bối rối.

Không còn khí chất lạnh lùng nguy hiểm của Thủ Lĩnh Scarlet Blade, Già Lộ trở nên trong trẻo như pha lê.

Miêu Miêu hoang mang.JPG.

Tô Di nhớ đến nó hồi nhỏ, ngồi dưới đất, hai chân trước chụm lại, đầu tròn lông xù, nhìn cô bằng đôi mắt xanh không chớp.

Tô Di không cưỡng lại ánh mắt này,cũng không tránh khỏi ánh mắt tò mò, sửng sốt xung quanh, đặc biệt là những tên trộm trong Scarlet Blade, mặc đồng phục, khí chất tà ác, nhìn Tô Di như thấy quái vật sử thi.

Họ lén lút nhìn Tô Di, nhưng khi cô nhìn lại, đám đạo tặc cao gần hai mét, thân hình cường tráng, giống như thỏ bị hổ nhắm tới, chúng vội vàng cúi đầu, siết chặt nhau, toát ra một sự bối rối không tả xiết.

Bởi vì danh tiếng Scarlet Blade quá lớn, hành động của họ quá dễ thấy. Những người tiến hóa ngang ngược, giờ đây nhìn cô với sự kinh hãi đầy e ngại.

Ngay cả ánh mắt của Thuyền Trưởng cũng thay đổi khi nhìn Tô Di, như thể nhìn ông chủ thực sự đằng sau tên trùm đạo tặc.

Tô Di: Danh tiếng mất hết.

Tô Di có một linh cảm mơ hồ rằng mong muốn được ẩn danh, trở về hành tinh quê hương sau bốn năm sống đại học một cách lặng lẽ đang chạy theo một con đường ngoằn ngoèo như đường tàu cao tốc.

(╯‵□′)╯︵┻━┻ Trước khi bọn đạo tặc sao làm ra vẻ mặt đó, chẳng phải chúng nên so sánh kích thước cơ bắp của chúng với độ dày của cánh tay cô ấy sao?!

"Thiếu tá Phỉ Ngọc, đợi một lát." Tô Di cảm thấy không thể bàn chuyện ở đây, cũng như tạm thời cô cũng không có ý định để lộ clone (thế thân) của mình, chưa kể ngàn năm trôi qua, lòng trung thành của Người phụ thuộc trong game hoàn toàn không được đảm bảo, giá trị bị bôi đen (hắc hoá), thật sốc... Dù có Quang Minh thần đè lên đầu, Tô Di cũng không dám để lộ clone.

Tô Di chỉ vào Già Lộ: “Chúng ta cần nói chuyện riêng.”

Già Lộ lúc này đã đứng thẳng, dáng người cao, đôi chân dài, đứng sau lưng Tô Di lại cao hơn một cái đầu, chiếc áo khoác da đen tuyền mang đến cho hắn khí chất lạnh lùng lạnh lùng.

Già Lộ nhận thấy Bệ hạ có một sự lịch sự, gần gũi đặc biệt với nữ sĩ quan đã tiến hóa, liếc nhìn cô bằng đôi mắt xanh lục đầy ngột ngạt, sau đó giơ tay kéo cổ áo gió như thể bất cẩn, để lộ chiếc cổ trắng ngần thon thả, trên cổ chuông nhỏ tinh tế nổi bật bắt mắt hơn.

Động tác của Già Lộ tao nhã kiêu ngạo, ẩn giấu một ưu thế thầm lặng.

Nếu trước đây Già Lộ không hài lòng với những con mắt trên chiếc vòng cổ của mình thì sau khi nhận ra Tô Di, anh mong mọi người sẽ chú ý đến chiếc chuông trên cổ anh.

Với tư cách là ông chủ lớn nhất Star Leap lúc này, mỗi động thái của Già Lộ đều thu hút sự chú ý, bị đồn đoán, nhưng... khi hắn thực sự muốn ám chỉ điều gì đó thì không ai hiểu được ẩn ý, ý nghĩa trong hành động vừa rồi của hắn.

Phỉ Ngọc sợ hãi liếc nhìn Già Lộ, lưỡng lự lo lắng: “Có cần tôi đi cùng không?”

Già Lộ dù vừa tỏ ra vô hại khác thường trước mặt Tô Di nhưng trông vẫn rất nguy hiểm.

Tô Di từ chối lòng tốt của Phỉ Ngọc, biết Phỉ Ngọc lo lắng nhưng Già Lộ sẽ không làm tổn thương cô.

Bởi vì lòng trung thành hiển thị trong hệ thống là một trăm.

Không giống như những ma thú mà cô đã nhận trước đây, Già Lộ là ma thú mới của cô nên không có giá trị bôi đen (hắc hoá) chút nào, hơn nữa vì đã có kinh nghiệm làm mèo con nên độ ưu ái vẫn rất cao.

Tô Di đưa Già Lộ về cabin nghỉ ngơi.

“Đây là phòng của bệ hạ sao?” Già Lộ vừa bước vào đã ngửi thấy mùi Tô Di ở trong, tai rung lên hưng phấn, mắt sáng rực, hưng phấn vô cùng, cũng không biết hưng phấn cái gì.

Cabin nghỉ ngơi rất nhỏ, chỉ có một lối đi cho người đi vào, bên phải có một chiếc giường kim loại, ngoại trừ chỗ nghỉ ngơi thì không còn chỗ nào khác, một người ở cũng được, nhưng hơi chật chội đối với hai người khi đặc biệt Già Lộ khá cao.

Nhưng không còn cách nào khác, đây là không gian riêng tư duy nhất của Tô Di trên phi thuyền.

Tô Di đi trước, dẫn đầu ngồi ở phía sau chiếc giường kim loại để nhường chỗ cho Già Lộ.

"Gia Lộ..." Cửa phòng khách bắt đầu tự động đóng lại. Tô Di đang ngồi bên trong vừa mở miệng, người đứng ở lối đi đã lao vào như mèo con vồ tới.

"Bệ Hạ!"

Một cái bóng to lớn hiện ra trên đầu, Tô Di sợ đến mức khuôn mặt biến dạng: "!! !!"

Ahhh, hắn quên mất mình hiện đang ở dạng người chứ không phải mèo con sao?!

Người đàn ông nặng nề đánh vào người, Tô Di rêи ɾỉ. Sức nặng của người đàn ông trưởng thành trực tiếp đẩy Tô Di xuống chiếc giường kim loại hẹp. Tô Di cảm thấy cơ thể mình như bị đè lên một tảng đá nặng nóng hổi, không khí trong phổi dường như bị bóp nghẹt được nén ngay lập tức.

Nó chỉ đơn giản là một trọng lượng không thể chịu nổi.

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng thậm chí còn xuyên qua lớp vải của quần áo. Cùng với tiếng chuông trên cổ chàng trai trẻ, cằm Tô Di cảm thấy ngứa ngáy vô cùng vì đôi tai bông xù.

Ngay sau đó, cảm giác ấm áp, ẩm ướt chạm vào cổ khiến Tô Di nháy mắt xù lông, nổi da gà nổ tung như pháo nổ.

“Gia Lộ!” Tô Di nhanh chóng đưa tay chạm vào mặt đối phương.

Chàng trai ngẩng đầu lên với ánh mắt nghi ngờ, sau đó ngập ngừng dụi đầu vào lòng bàn tay cô, rồi liếʍ nó.

Lòng bàn tay truyền đến một cảm giác tê dại, cảm giác nhức nhối nhẹ khi chiếc lưỡi gai của con mèo cào qua lòng bàn tay khiến Tô Di da đầu nổ tung, vẻ mặt trở nên căng thẳng: "Ngừng!"

Già Lộ sững sờ một lúc, đứng sững lại khi nhìn thấy vẻ phản kháng,bất mãn trên mặt Tô Di.

Tô Di thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngập ngừng ra lệnh: “Gia Lộ, ngươi dậy trước đi.”

Đúng như dự đoán, Già Lộ đặt Tô Di xuống rồi từ từ ngồi dậy. Tuy nhiên, đôi tai mèo dựng đứng phấn khích trước đó dường như đã trở nên kêu lạch cạch.

Anh lạc lối như một con mèo chết đuối.

[Giá trị tâm trạng -20, -10, -5...]

Tô Di còn chưa kịp thư giãn thì hàng loạt thông báo của hệ thống cứ vang lên trong đầu anh.

[Giá trị tâm trạng của Gia Lộ sắp giảm xuống dưới 60.

Kích hoạt trạng thái tâm lý debuff: Bệ hạ không thích thần nữa à?

Hiệu ứng trạng thái: Tâm trạng của nhân vật tiếp tục chán nản, độ tin cậy -10%.

Tái bút: Vì bị bạn từ chối nên mèo của bạn đã nảy sinh những cảm xúc tiêu cực, hãy giúp mèo của bạn cải thiện giá trị tâm trạng của nó càng sớm càng tốt, nếu không nó sẽ bị gắn vào Già Lộ và thuộc tính giá trị hắc hoá của nó sẽ được kích hoạt.】

Tô Di chết lặng, động chút là hắc hoá, hệ thống ngươi là trò chơi hắc ám à? Người bị tấn công rõ ràng là cô!

Bởi không gian trong cabin nghỉ ngơi vô cùng nhỏ nên càng tôn lên sự hiện diện của Già Lộ.

Chiếc mặt nạ kim loại trên mặt đã được tháo ra từ lúc nào đó, để lộ khuôn mặt với những đường nét sâu sắc, hình dáng con người của Già Lộ kế thừa hoàn hảo hình tượng bí ẩn, lạnh lùng tao nhã của dòng họ mèo U Minh.

Cũng giống như những anh chàng ngầu lòi trên tạp chí người mẫu lạnh lùng, họ sinh ra đã có khí chất hoang dã quyến rũ nguy hiểm.

Dù lúc này không hề tỏ ra thái độ thù địch, vẫn tỏ ra lo lắng, Tô Di vẫn cảm thấy áp lực khi bị đôi đồng tử sáng xanh trong không gian chật hẹp nhìn chằm chằm.

Đôi mắt ngọc lục bảo mờ mờ đó nhìn Tô Di: “Bệ hạ không còn thích tôi nữa à?”

Dựa vào kinh nghiệm đắm chìm trong game chiến thuật nhiều năm của Tô Di, lúc này tuyệt đối không thể nói là như vậy.

Tô Di không chút do dự nói: "Không."

Giá trị tâm trạng Già Lộ -10.

Tô Di: "..." Đây là khoa học sao?! Tức giận?! Từ chối không phải là câu trả lời tiêu chuẩn? Hệ thống chắc chắn đã bí mật thay đổi dữ liệu!

[Hệ thống tuyệt đối công bằng, sẽ không giả mạo dữ liệu, xin đừng tùy tiện vu khống chúng tôi.]

Hệ thống dường như cực kỳ không hài lòng với lời vu khống của Tô Di ,tung ra một số bức ảnh CG động về quá khứ cho cô.

Trong bức ảnh đầu tiên, Tiểu Nãi Miêu da đen vừa mới trưởng thành, tròn trịa hơn một chút, sau khi ăn đồ ăn Tô Di cho ăn, đầu tiên dùng lông mềm như nhung tròn vo đầu cọ xát tay, nhẹ nhàng liếʍ lòng bàn tay cô một cách trìu mến.

Ở bức ảnh thứ hai, chú mèo con đang nằm trong hang nghe thấy tiếng động liền đứng dậy, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nó vui vẻ nhảy vào vòng tay cô, lăn lộn trong vòng tay, nhiệt tình liếʍ cổ cô.

Tô Di: "..."

Thay thế hành động trước đây của Già Lộ bằng chú mèo con trong CG, không có cảm giác bất hòa.

Anh dùng cách này để thể hiện sự gần gũi thời thơ ấu, vậy nên nếu bây giờ anh từ chối gần gũi thì có bị hiểu lầm là không thích không? Cho dù v có phủ nhận thì cũng sẽ coi đó là lời nói dối.

Tô Di chỉ cảm thấy trong đầu có cục máu đông.

Khó quá, thực sự khó quá!

Bị mèo vồ và bị người vồ là hai chuyện khác nhau! Không ngờ tên thủ lĩnh đạo tặc ngôi sao khét tiếng này với khuôn mặt nghiêm nghị và lạnh lùng lại nghĩ mình là Tiểu Nãi Miêu hồi đó!

Tô Di hít một hơi thật sâu, nhìn tâm trạng chán nản của anh nên đành phải giải thích: "Ahem... Thực ra ta không ghét đâu, chỉ là bộ dạng hiện tại của ngươi không phù hợp để làm những cử động đó thôi."

Già Lộ mím chặt môi, bàn tay cầm chiếc mặt nạ vô thức dùng sức, những đường gân trên ngón tay nổi lên như bị sốc nặng, vẻ mặt mất mát như một đứa con chuẩn bị chu đáo một món quà cho mẹ mình, đang đợi bố mẹ bên cạnh hộp quà, khi về, cuối cùng cũng đợi đến sáng sớm mới thấy mẹ về nhà nhưng còn lại bị mắng.

Tô Di liếc qua khóe mắt, thấy chiếc mặt nạ kim loại đen cứng thậm chí còn bắt đầu biến dạng do lực tác động.

Tô Di có chút hoảng hốt: (ΩДΩ)

"Sau khi hóa hình... Ta đã đeo mặt nạ, ta muốn là người đầu tiên chia sẻ niềm vui này với bệ hạ."

Đôi tai Già Lộ giật giật, ánh sáng trong mắt hoàn toàn biến mất, buồn như sao rơi,

“Thì ra bệ hạ không thích hình dạng con người của ta.”

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Miêu liếʍ tóc! Miêu Miêu bị từ chối! Miêu Miêu thất vọng! Miêu Miêu khóc!