Chương 5.1

Bị phát hiện!





Rõ ràng chàng đã sử dụng phù Ẩn Tức, khi rời đi cũng chắc chắn rằng mình không để lại dấu vết, rốt cuộc đã để lộ ở đâu?





Dưới tà áo, Trúc Ẩn Trần chuẩn bị sẵn sát chiêu: "Sao ngươi xác định được là ta?"





Không ngờ Túc Ly lại giả vờ cất giọng ngạc nhiên: "Hở? Vậy là ngươi thấy thật đó sao? Thế phải làm sao bây giờ?"





Hai mắt Trúc Ẩn Trần hơi mở to, bị lừa rồi, không phải, nào có ai lừa như thế bao giờ, vừa đến đã tự bóc trần hành vi phạm tội của mình, dù không biết cũng phải biết.





Đây là lời lừa gạt sao? Là lời tự hủy thì đúng hơn.





Bước tiếp theo của kẻ sát nhân sau khi tự hủy là gì? Gϊếŧ người biết chuyện.





Từ đầu tên này đã không định tha cho chàng.





Túc Ly bước từng bước tiến gần chàng, mỗi bước chân như tiếng chuông tang trước khi vận rủi ập đến, gõ vào lòng Trúc Ẩn Trần.





"Theo lý ta nên gϊếŧ ngươi."





Từ giường đến cửa chỉ vài bước chân, Túc Ly nhanh chóng đến trước mặt Trúc Ẩn Trần.





"Xoạt" một tiếng, Trúc Ẩn Trần rút dù trúc ra, mũi dù đâm thẳng vào tim Túc Ly.





Đinh ——





Mũi dù va chạm với thân kiếm, phát ra âm thanh trong trẻo.





Một chiêu không thành, Trúc Ẩn Trần nhân lúc tấn công đã kịp lấy ra kiếm phù, vừa định phát động thì toàn bộ linh lực trong cơ thể chàng đột ngột trống rỗng.





Túc Ly nắm lấy bờ vai Trúc Ẩn Trần, ngay sau đó cả người chàng bị ném bay ra xa, đập thẳng vào bức tường bên trong giường, rồi dưới tác động của trọng lực mà rơi xuống mặt giường.





"Khụ khụ." Trúc Ẩn Trần bị ném đến mức choáng váng, nội tức rối loạn, luồng hơi trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng.





Vết thương ở bụng còn chưa lành đã bị va đập, rách toạc ra, bả vai cũng đau đớn như xương gãy.





Thế nhưng, điều nguy hiểm nhất lại không phải những thứ này.





Tà áo rơi xuống, tay áo lật ngược, lộ ra một đoạn cánh tay, Trúc Ẩn Trần nhìn thấy phù văn trên tay mình, khoảnh khắc ấy đồng tử giãn ra cực nhanh, đây là!





"Khóa Linh Chú của Ma Tông quả nhiên rất hữu dụng."





Giọng nói của Túc Ly truyền đến trên đỉnh đầu, Trúc Ẩn Trần quay đầu, ngước mắt nhìn lên, bắt gặp đôi mắt chứa đầy ý cười nhưng hoàn toàn không có nhiệt độ của hắn.





Thiên kiêu thế hệ mới tiếng tăm lừng lẫy của chính đạo, ngấm ngầm sử dụng tà thuật của Ma Tông, không chút do dự tàn sát đồng môn, hành vi như thế, tâm tính như thế.





Người trong Tiên Minh đều mù hết rồi sao, không có lấy một người nhận ra bản chất của hắn.





Lúc này đây, suy nghĩ của Trúc Ẩn Trần và những ma tu nghe lời đồn rồi bị mắc mưu đều trở nên đồng nhất.





Túc Ly bẻ ngón tay Trúc Ẩn Trần, rút ra phù Dịch Chuyển mà chàng đang siết chặt trong lòng bàn tay.





"Ngũ phẩm Nạp Kiếm Phù, có thể phong ấn một đòn toàn lực của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, tương truyền rằng Phục Dao đạo nhân rất quý trọng đại đệ tử của mình, xem ra lời đồn không sai."





Trúc Ẩn Trần cười khẩy: "Liên quan gì đến ngươi, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ đi."





Khóa linh chú đang trói buộc trên người, khiến Trúc Ẩn Trần không thể vận dụng linh lực, chàng hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi. Hôm nay, dù thế nào chàng cũng không thể thoát khỏi cốt truyện bị gϊếŧ, chỉ mong rằng sự bảo vệ của hệ thống đủ mạnh mẽ.





Y phục trên bụng bắt đầu thấm đẫm từng giọt máu đỏ tươi, mùi tanh xộc lên. Trên giường, thân mình Trúc Ẩn Trần dính đầy máu, yếu ớt bất lực ngã xuống, chỉ có đôi mắt vẫn phát ra sát khí lạnh lẽo thấu xương.





Hắn muốn gϊếŧ mình. Túc Ly đọc được điều đó trong đôi mắt của Trúc Ẩn Trần. Hắn không thấy điều này có gì là sai trái, bởi muốn tiêu diệt mối đe dọa đối với mình là điều quá đỗi bình thường.





Túc Ly nói: "Ta không gϊếŧ ngươi."





"Ta tin ngươi mới là lạ!" Trúc Ẩn Trần cúi đầu, chờ đợi cái chết đến gần, cứ mãi ngửa cổ nhìn lên cũng thật là mệt mỏi.





Nếu không phải đã biết được về sự tồn tại của hệ thống và Thiên Đạo, chắc chắn trước khi chết chàng đã tự bạo rồi, dù không thể gϊếŧ chết kẻ này, cũng phải khiến hắn không dễ chịu.





Trong lòng nghĩ đến việc tự bạo, đan điền bỗng chốc trở nên cuộn trào, khí tức hỗn loạn khuếch tán khắp nơi, đó là phản ứng của Phượng Dương Đan khi phát huy hiệu lực.





Suýt nữa Trúc Ẩn Trần đã chửi thề luôn rồi. Chuyện gì đây? Hôm qua lúc cần thì lại không có tác dụng, giờ linh lực bị phong ấn rồi thì lại hăng hái lắm.





Không có linh lực trấn áp điều hòa, tác dụng của đan dược và hàn độc bắt đầu đánh gϊếŧ lẫn nhau, khiến đan điền dao động.





Một bàn tay áp xuống vùng đan điền của chàng, linh lực ngang ngược xâm nhập, thô bạo phong tỏa đan điền.





Túc Ly đứng trên cao nhìn xuống: "Ngươi định tự bạo sao?"





Trúc Ẩn Trần: Ta có nghĩ đến, nhưng chưa kịp thực hiện.





Chàng im lặng, Túc Ly coi đó là thừa nhận: "Ngươi quả là tàn nhẫn, ta vốn định nếu ngươi tự nguyện ký kết khế ước chủ tớ với ta thì sẽ tha mạng cho ngươi. Nhưng nếu không muốn, thì thôi vậy."





Nghe thấy bốn chữ "khế ước chủ tớ", trong mắt Trúc Ẩn Trần toát lên vẻ chán ghét.





Chàng không muốn thật, thứ như khế ước chủ tớ, dù có chết chàng cũng không ký.





Đương lúc Trúc Ẩn Trần nghĩ rằng Túc Ly sắp ra tay gϊếŧ mình, tiếng bước chân dần dần đi xa, âm thanh cánh cửa gỗ mở ra rồi khép lại vang lên.





Đi rồi?





"Khụ khụ." Trúc Ẩn Trần cố gắng chống đỡ cơ thể đầy thương tích ngồi dậy.





Thật là, đã lâu rồi chàng không thảm hại thế này.

Cứ ăn một viên đan dược chữa thương đã, lát nữa chết cũng là chuyện lát nữa, sống thì phải khiến bản thân thoải mái hơn một chút.