Chương 3

4.

Tuy rằng đối với người tu luyện, mười năm, trăm năm mơ hồ tựa như cái búng tay, chớp mắt là qua.

Nhưng ta thực sự không thể ngồi yên trong động mãi được.

Vì thế, ta tu luyện như điên, cuối cùng đã thành công đạt đến cảnh giới Kim Đan vào năm thứ tư.

Trước khi ta ra khỏi nơi ẩn dật, Ma tộc đã tấn công Thiên Huyền Tông hòng giải thoát cho Đại Ma Long đang bị phong ấn dưới Lăng Đàm.

Toàn bộ cao thủ của Ma tộc đều được phái đi nên dù Huyền Thiên Môn đã chuẩn bị kĩ nhưng vẫn bại trận.

Vào thời điểm mấu chốt, Thanh Hàn Kiếm Tôn, người có tu vi mạnh nhất tiên môn, đã xuất hiện và lật ngược tình thế bằng sức mạnh nội tại của y.

Ma tộc nghĩ cách cứu viện Đại Ma Long thất bại nên chết không ít cao thủ Ma tộc.

Về phía tiên môn, Thanh Hàn Kiếm Tôn bị thương mất tích, tung tích không rõ.

Chưởng môn đã phái rất nhiều đệ tử đi tìm Thanh Hàn Kiếm Tôn, nhưng đã ba ngày trôi qua vẫn không có tin tức gì về y.

Nghe nói sư phụ ta gần đây đang bận sửa lại trận pháp bảo hộ tông môn bị hỏng. Đồng thời cũng vì lo lắng cho Thanh Hàn Kiếm Tôn mà y đã già đi rất nhiều.

Do đó, sau khi ra khỏi nơi ẩn dật, ta đã ngay lập tức tìm đến sư phụ ta.

Khi Thanh Ất Tiên Tôn trông thấy ta, lông mày đã nhăn lại mấy ngày cuối cùng cũng giãn ra, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng:

"Lý Thu, con đã xuất quan rồi. Không tồi, là cảnh giới Kim Đan, xem ra con lần này bế quan đã nghiêm túc tu luyện.”

Ta nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của sư phụ nên ta muốn giúp y.

Ta không thông thạo về trận pháp nên không thể giúp y về phần trận pháp bảo hộ tông môn được.

Nhưng ta biết rõ cốt truyện, biết lúc này Thanh Hàn Kiếm Tôn ở đâu, có thể đi kiếm y về:

"Sư phụ, con nghe nói sư thúc xảy ra chuyện, con muốn xuống núi tìm sư thúc ạ."

"Lý Thu, con chưa từng xuống núi, lỡ gặp nguy hiểm hay bị thương thì sao?"

"Sư phụ, con là người giới tu tiên vô cùng trân quý. Người trong giới tu tiên ai cũng yêu quý con, không muốn làm tổn thương con đâu với cả người bình thường nào có thể đánh bại được con, một người đạt đến cảnh giới Kim Đan chứ. Cho nên, người đừng lo lắng, con sẽ không để bản thân bị thương đâu ạ."

Nhưng Thanh Ất nghe xong vẫn lo lắng, y không muốn ta xuống núi.

Không sao cả, ta sẽ lẻn đi.

Sau khi lẻn xuống núi, ta lập tức bay đến Dung gia.

Theo nguyên tác, lần này khi Ma tộc tấn công tiên môn, nữ chính và ta bị bắt, còn sau đó thì Giang Lâm sư huynh đã bỏ nữ chính để cứu ta.

Kết quả nữ chính suýt chết dưới móng vuốt của Ma tộc, khiến nữ chính chán nản đến mức không muốn nhìn mặt Giang Lâm nên tạm thời xuống núi trở về nhà.

Trong thời gian trở về nhà, nàng gặp Thanh Hàn Kiếm Tôn đang bị thương nặng và mất trí nhớ.

Dung Niệm Kiều đưa y về nhà và chăm sóc y chu đáo, cả hai vì thế sớm chiều bên nhau mà nảy sinh tình cảm.

Mặc dù nữ chính đã rời tiên môn trước nhiều năm nhưng ta cũng bỏ lỡ cốt truyện Ma tộc tấn công vì sống ẩn dật trong hang.

Nhưng mạch truyện chính sẽ không thay đổi, đoán chừng lúc này nam chính nhất định đang ở gần Dung gia.

Lần đầu tiên ta đến Dung phủ và gặp nữ chính, nhưng lúc này nàng ấy có gì đó không ổn lắm.

"Cô không nhận ra ta à?"

Dung Niệm Kiều lắc đầu: "Vị đạo hữu này, ta thật sự không biết cô."

Ta nhìn về phía thị nữ đang chờ nàng: "Tiểu thư của ngươi mất trí nhớ rồi sao? Nàng đã quên chuyện xảy ra ở Huyền Thiên Môn rồi à?"

Thị nữ gật đầu nói: “Khi tiểu thư từ Huyền Thiên Môn trở về, người mấy ngày liền không ăn không uống vì buồn bực, hơn nữa lại không tích cốc được liền ngất đi. Khi tỉnh dậy lần nữa, người đã quên hết những chuyện xảy ra ở Huyền Thiên Tông.”

[Tội nghiệp nữ chính của ta, vì thương tâm quá độ nên đại não tự động quên đi những ký ức khó chịu đó.】

Dung Niệm Kiều đột nhiên hỏi: "Vị đạo hữu này, cô đến từ Huyền Thiên Tông, cô có biết ta ở Huyền Thiên Tông đã trải qua những gì không? Có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì được không?"

Ta giơ tay chạm vào mái tóc dày mượt của nàng: “Những điều cô quên đi đều không dễ chịu, thà rằng cô đừng nhớ lại còn hơn”.

Cứ như vậy, ta đã ổn định cuộc sống ở Dung phủ, ban ngày an nhàn bên Dung Niệm Kiều, ban đêm ngồi tu luyện.

Cho đến hôm nay, ta mới gặp được Thanh Hàn Kiếm Tôn.

5.

Lúc ấy độ đông nguyệt, tuyết đang rơi dày đặc.

Dung Niệm Kiều và ta nhìn thấy một người đàn ông bị tuyết vùi nửa người trên đường, nữ chính tốt bụng đưa người đàn ông đó về Dung phủ.

Đúng vậy, người đó chính là nam chính Thanh Hàn Kiếm Tôn.

Khó trách đệ tử Thiên Huyền Môn được phái đi đều không tìm được y. Rốt cuộc, không ai có thể ngờ rằng đường đường là một Kiếm Tôn lại phải lưu lạc đầu đường xó chợ làm một kẻ ăn xin bẩn thỉu.

Nếu Dung Niệm Kiều không tắm rửa sạch sẽ cho y sau khi đón y về nhà, ta cũng không thể nhận ra y.

Thật hổ thẹn, lúc Dung Niệm Kiều mang người về, ta còn bảo nàng đừng mang đàn ông ngoài đường về phủ.

Cũng may nàng ấy không nghe lời ta, nếu không thì nam chính có lẽ đã trở thành nam chính đầu tiên chết cóng ngoài đường rồi.

Sau khi Thanh Hàn Kiếm Tôn được người hầu tắm rửa sạch sẽ, nữ chính đỏ mặt sau khi trông thấy dung mạo của Thanh Hàn Kiếm Tôn.

[ … Vậy là nữ chính vì vẻ bề ngoài mà nhất kiến chung tình, à, không, nàng ấy là dạng người thấy sắc mà nổi lòng tham đây mà.】

Dung Niệm Kiều nhìn ta, ngượng ngùng hỏi: "Lý Thu, cô nghĩ chàng sẽ đồng ý nếu ta cầu hôn chàng về ở rể sao?"

Ta suy nghĩ một chút: “Sao cô không bồi dưỡng tình cảm với y trước? Sau khi có tình cảm, y nhất định sẽ có thể chịu về ở rể vì yêu cô.”

Dung Niệm Kiều vỗ bàn: "Cô nói không sai, trước hết phải bồi dưỡng tình cảm."

Sau đó nàng chạy đi chăm sóc Thanh Hàn Kiếm Tôn đang trần như nhộng.

Bởi vậy mà người đầu tiên Thanh Hàn Kiếm Tôn mở mắt nhìn thấy chính là Dung Niệm Kiều.

Thanh Hàn: "Cô là ai? Cô đã cứu ta ư?"

Dung Niệm Kiều mở miệng định trả lời, nhưng ta lại là người đáp lời: "Là Kiều Kiều đã cứu ngươi. Nàng ấy chính là vị hôn thê của ngươi."

Nữ chính nắm chặt khăn tay há hốc: "Lý Thu, cô đang nói gì vậy?

Sau đó, nàng ấy cảm thấy xấu hổ nên chạy biến đi.

Thanh Hàn: "Kiều Kiều... Kiều Kiều, nàng ấy thật sự là vị hôn thê của ta sao?"

[Nếu nàng ấy không phải thê tử của người, liệu nàng ấy có thể là thê tử của ta được không? Ta rất muốn ở bên Dung Niệm Kiều thơm tho mềm mại, nhưng đáng tiếc giới tính của ta không cho phép.】

Tiếp theo, ta thấy tiến độ thần tốc của thể loại sủng văn này.

Sau khi mất trí nhớ, cả hai người nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, tam kiến… Rồi tiến tới hôn nhân.

Thanh Hàn Kiếm Tôn đi vào bí cảnh lấy một mảnh linh thạch, tự tay khắc thành trâm cài tóc, sau đó dùng làm lễ vật, mang đến cầu hôn Dung Niệm Kiều.

Dung Niệm Kiều chẳng qua chỉ kiếm người ở rể và nàng tuyệt đối không gả chồng.

Thế là chiếc trâm cài tóc linh thạch từ lễ đính hôn đổi thành của hồi môn. Dung Niệm Kiều vui vẻ nhận lấy.

Tiến độ này nhanh đến mức khiến ta choáng váng.

Thời gian trôi qua nhanh quá, ta đã sẵn sàng đến dự lễ thành hôn của họ.

Kết quả, trước ngày cưới, Giang Lâm tình cờ đi ngang qua, về thăm phụ mẫu và trưởng bối của Dung gia, tình cờ nhìn thấy Thanh Hàn Kiếm Tôn đang trang hoàng sảnh lễ.

Giang Lâm nhìn chằm chằm ta với vẻ mặt tức giận: "Sư muội, nàng thật cả gan, nàng tìm được sư phụ của ta mà chẳng thèm báo lại cho tông môn."

Ta trốn đằng sau Dung Niệm Kiều như một con chim cút, còn Dung Niệm Kiều được Thanh Hàn Kiếm Tôn bảo vệ.

Vì thế Giang Lâm không thể đánh hay mắng ta. Do Dung Niệm Kiều đã bảo vệ ta và các vị sư thúc khác nữa ai cũng che chắn cho ta.

Giang Lâm muốn đưa sư phụ của mình trở lại Thiên Huyền Môn, nhưng vì thực lực không đủ nên chỉ có thể gọi chưởng môn Thiên Huyền Môn và một đám trưởng lão đến trói Thanh Hàn Kiếm Tôn lại.

Trong đại sảnh, đôi bên lại bắt đầu một cuộc xung đột nội bộ.

Thanh Hàn Kiếm Tôn: "Ta muốn thành hôn."

Chưởng môn Thanh Ất: "Ta không đồng ý."

Thanh Hàn Kiếm Tôn: "Ngươi không phải là phụ mẫu hay trưởng bối của ta, ai quan tâm ngươi có đồng ý hay không chứ."

Chưởng môn Thanh Ất: "Ta là sư huynh của ngươi, sư huynh cũng giống như phụ thân của ngươi vậy."

Thanh Hàn Kiếm Tôn: "Giống phụ thân, lại không phải phụ thân ấy hả. Hơn nữa ta đã mất trí nhớ nên làm sao mà nhớ rõ ngươi là ai."

Dung Niệm Kiều kéo tay áo ta: "Lý Thu, sư huynh của Thanh Hàn hình như không thích ta, ta phải làm sao đây?"

Ta đang ăn hạt dưa xem kịch: "Đừng lo, nam chính sủng văn sẽ vì cô mà giải quyết hết thảy trở ngại."

Dung Niệm Kiều cau mày nói:

"Hắn thật sự có thể giải quyết hết thảy trở ngại sao?"

Ta gật đầu:

[Đương nhiên, Thanh Hàn sư thúc và Giang Lâm sư huynh khác nhau đấy. Giang Lâm sư huynh biết có hôn ước, nhưng không thích cũng không sớm giải quyết, đợi có người đến cửa mới hủy hôn. Còn nam chính Thanh Hàn Kiếm Tôn lại rất ra dáng đấng nam nhi, khi gặp nữ phụ Mị Hi, người đã thầm thương trộm nhớ y hàng trăm năm, y đều giải quyết mà không cần nữ chính phải đích thân ra mặt.】

Nói đến Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện luôn.

Sau khi Thanh Hàn Kiếm Tôn mất trí nhớ, tin tức truyền đến Hợp Hoan Môn rằng y muốn thành hôn với một người phụ nữ.

Mị Hi, đại trưởng lão của Hợp Hoan Môn, lập tức thúc ngựa thần tốc tới Huyền Thiên Môn.

Đệ tử tiến vào chính điện, báo cáo: "Chưởng môn, Kiếm Tôn, Mị Hi chưởng môn của Hợp Hoan Môn thỉnh kiến."

Thanh Ất liếc nhìn người đàn ông sắp thành hôn lại nghĩ về Mị Hi, người đã theo đuổi Thanh Hàn Kiếm Tôn hàng trăm năm.

Y không ngờ Mị Hi sẽ từ bỏ ý định kết hôn với Thanh Hàn, nhưng y lại hy vọng nàng sẽ hoãn lại hỷ lễ này.

Thanh Hàn Kiếm Tôn và Dung Niệm Kiều có thể kết thành đạo lữ, nhưng không phải bây giờ.

Vậy nên Thanh Ất liền sai người mời Mị Hi vào đại sảnh.