Chương 10

Lực lượng lao động giá rẻ vừa tốt nghiệp, thậm chí chỉ cần cung cấp cơm là có thể tìm được, Ứng Dĩ Vi nghĩ như vậy.

Mà khi anh đối diện với ánh mắt người nọ, Ứng Dĩ Vi rút lại lời đánh giá vừa rồi.

Anh cảm thấy trong thân thể mình có thứ gì bị hấp dẫn, lực chú ý không nhịn được mà đặt lên người nọ.

Ứng Dĩ Vi chưa từng thấy qua ánh mắt quyến rũ và đầy phấn chấn như vậy, cậu tựa như một con sói nhỏ vừa học được cách săn mồi, tôi luyện kỹ xảo của bản thân, phán đoán sai lầm khi đuổi bắt con mồi, đâm đầu vào thế giới của Ứng Dĩ Vi.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm nhận được hơi thở đồng loại.

Loại hơi thở này ngập tràn ở chóp mũi của Ứng Dĩ Vi, dọc theo thần kinh quanh quẩn ở chung quanh đại não, mãnh liệt khắc sâu, để lại một dấu vết.

Anh chưa từng có cơ hội để lộ cái tôi của mình, hiện tại vào giây phút này như được phóng thích, tự nhiên lại thích ý mà bám vào sói nhỏ. Bộ đồ tôn nghiêm đó, vốn được cho là một chiếc l*иg được thiết kế riêng với những tham vọng không thể kể xiết của Ứng Dĩ Vi, giờ đây là sự ngụy trang tốt nhất.

Trái tim tê liệt bấy lâu nay thoát khỏi trói buộc, sung sướиɠ mà nhảy lên mạnh mẽ, thậm chí nhìn thấy người nọ run rẩy nhìn mình, cũng đã bỏ đi chướng ngại cuối cùng.

Sự uyển chuyển nhẹ nhàng và vui sướиɠ bao bọc lấy anh.

Không thể dọa cậu, Ứng Dĩ Vi nghĩ như vậy.

Vì thế Ứng Dĩ Vi hạ giọng, dùng giọng điệu dịu dàng nhất thốt ra hai chữ: “Chào cậu.”

“Xin lỗi, tôi không có cố ý, tôi chỉ quá sốt ruột.” Sói nhỏ kéo Ứng Dĩ Vi lên, bảo vệ đống bánh quy trong túi, nhặt túi bánh quy bị đập vụn của Ứng Dĩ Vi lên, phủi tro bụi vốn không tồn tại trên đó, mở miệng xin lỗi.

Ứng Dĩ Vi nhìn cổ của sói nhỏ đỏ bừng vì chật, nhịn không được giơ tay giúp cậu cởi một nút áo, điều chỉnh độ chặt của cà vạt. Nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn và khuôn mặt đỏ bừng của sói nhỏ, Ứng Dĩ Vi chủ động lùi về phía sau một bước, để cậu không cần căng thẳng đến mức như vậy.

“Như vậy cậu có thể thoải mái chút.”

Khoảng cách được kéo giãn dường như làm dịu đi sự căng thẳng của sói nhỏ, cậu nhìn Ứng Dĩ Vi một cách cảm kích.

“Tố Tinh cậu còn ở đây lề mề gì đấy!” Mấy người trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng giống nhau chạy tới.

Tố Tinh, Ứng Dĩ Vi nhẩm cái tên này một lần.

Mấy người bạn cùng lứa tuổi vây quanh Tố Tinh, lấy bánh quy từ ba lô của cậu, ăn ngấu nghiến.

“Còn may là cậu chạy nhanh, bằng không chúng ta hôm nay lại không có ăn.”

“Đúng vậy đúng vậy, sợ cậu không trở lại, mang theo đồ vật bỏ đi.”

“Có phải cậu giấu đồ không, sao chỉ có chút ít như vậy?”

“Hôm nay chỉ phát có nhiêu đây…”

Nghe được chỉ trích, vẻ mặt của Tố Tinh rõ ràng trở nên uể oải, giống như sói con bị ướt mưa, có chút mờ mịt mà ở trong cánh đồng mênh mông tìm kiếm che chở.

Cậu dường như không phát hiện đám bạn này đang bắt nạt mình.

Ứng Dĩ Vi nghĩ như vậy khi nhìn cái túi trống rỗng của Tố Tinh, bên trong không còn phần thuộc về Tố Tinh.

Chờ đám bạn của cậu đi xa, để lại một đống rác cho Tố Tinh, Ứng Dĩ Vi ngồi xổm xuống cùng cậu dọn dẹp.

“Tôi tự làm được…” Tố Tinh mới vừa nói lời này, Ứng Dĩ Vi lấy gói giấy trong tay cậu, cho vào một cái cái túi nhỏ.

“Đói bụng không?” Ứng Dĩ Vi chuyển động ngón tay, thắt túi thành một cái nơ bướm.

“Không…”

Bụng Tố Tinh kêu lên ùng ục, chỉ lo biểu đạt ý nghĩ của mình mà không hề nhìn đến hoàn cảnh, thẳng tay phản bội chủ nhân của nó.

Đôi mắt xinh đẹp của sói nhỏ nhìn chằm chằm mặt đất, như thể muốn đào ra một cái hố để giấu bản thân vào.

“Đi theo tôi.”

Ứng Dĩ Vi nhìn chàng trai phía sau, đầu ngón tay có chút thiếu kiên nhẫn mà cọ xát, tựa hồ có thể đánh thức cảm giác vừa rồi khi chạm vào cà vạt. Nếu anh trở thành người được Tố Tinh gần gũi và tin tưởng, thì đó là một việc tốt đẹp đến dường nào.

Mà khi ngày đó thật sự đến, anh hy vọng người che chở trước mặt mình không phải là Tố Tinh.

***