Quyển 1 - Chương 2: Lần đầu gặp nam chính

Chương 2:

Du Nam Sách nghe thấy tiếng bước chân liền biết có người tới, chạy nhanh quỳ gối bên cạnh cửa, phát hiện Du Nam Chi tâm trạng có vẻ rất tốt, âm thầm thở dài nhẹ nhõm, có lẽ hôm nay hắn sẽ bình an.

Du Nam Chi nhìn đứa trẻ vừa nhỏ vừa gầy trước mắt, căn cứ theo cốt truyện thì nam chủ năm nay 13 tuổi, rất khó để liên tưởng đến với hình tượng cao lớn đẹp trai sau này, khả năng là do dậy thì thành công.

Cung nữ nhanh chóng đem đồ ăn đủ mọi kiểu dáng đặt lên bàn, Du Nam Chi bên cạnh còn đứng hai cung nữ để giúp cậu gắp thức ăn.

Thức ăn mới nấu xong hương thơm bay khắp nhà, Du Nam Sách từ ngày hôm qua đến bây giờ cũng chưa được ăn gì, lúc này cảm giác bụng đói kêu la, ánh mắt không kiềm chế được mà nhìn lén trên bàn ăn, hắn thật sự rất đói bụng.

Giống như là thấy ánh nhìn của Du Nam Sách, Du Nam Chi đôi mắt tràn đầy sự ác ý, vừa cười vừa nói:

"Tiểu Sách, lại đây".

Du Nam Sách không dám do dự, cuống quýt quỳ gối bên chân Du Nam Chi, không biết cậu muốn làm gì.

"Tiểu Sách, muốn ăn không?".

Du Nam Sách nuốt nước bọt, trong lòng suy đoán câu trả lời làm Du Nam Chi vừa lòng, cuối cùng hắn nhẹ nhàng gật đầu.

"Tiểu hắc cầu của Trẫm đã chết, không bằng ngươi học nó sủa hai tiếng, nếu là học giống thì một bàn đồ ăn này thưởng cho ngươi ăn".

Tiểu hắc cầu là tên của con chó mà Du Nam Chi nuôi.

Du Nam Sách đôi tay nắm chặt giấu trong ống tay áo rộng, cúi đầu, che giấu đôi mắt đầy hận thù. Du Nam Chi đã gϊếŧ mẹ ruột của hắn, tra tấn hắn, bây giờ còn muốn hắn học tiếng chó sủa, đúng là lấy hắn làm như chó để nuôi.

Cho dù trong lòng đã đem Du Nam Chi rút da lột xương nhưng khi ngẩn đầu lên thì Du Nam Sách vẫn cười lấy lòng, bắt đầu sủa.

"Gâu, gâu".

"Ha ha ha...Tiểu Sách học thật giống, có phải hay không bản chất chính là một con chó hoang a?". Du Nam Chi cười nghiêng ngả, khuân mặt quyến rũ càng thêm tươi đẹp, ngày thường cậu luôn lạnh lùng làm người khác không nhận ra rằng ác độc hôn quân kỳ thực ngoại hình rất xinh đẹp.

Du Nam Sách giả bộ không nghe thấy lời cười nhạo bên tai, hắn muốn sống sót, hắn muốn mạnh lên, sớm hay muộn cũng có một ngày đem hôn quân đạp dưới chân.

Du Nam Chi nhìn Du Nam Sách ăn ngấu nghiến, nghĩ thầm: "Nhìn đi, bỏ đói trẻ em nha, ai nha ai nha, e ngại với thiết lập nhân vật nên cậu cũng chỉ có thể khi dễ đứa trẻ này thôi".

Buổi tối, Du Nam Sách cứ theo bình thường ngủ ở chiếc gường nhỏ trong tẩm điện, gió lạnh thổi qua mang theo cái lạnh, chiếc chăn mỏng không ngăn được sự rét lạnh, hắn ngủ khó chịu, đôi lông mày nhíu lại, cả người run rẩy.

Đột nhiên, du nam sách cảm giác được hơi thở nguy hiểm, cảnh giác mà mở trợn mắt, nhìn thấy Du Nam Chi đang yên lặng nhìn chính mình, không biết nghĩ gì, Du Nam Sách trong lòng thầm kêu không ổn.

Lúc này Du Nam Sách nói: "Ngày thường đều là tiểu hắc cầu làm ấm chân cho trẫm, hôm nay tới ngươi làm".

Du Nam Chi khoác áo ngoài to rộng, càng làm người nhỏ xinh, có lẽ sợ lạnh nên mặt trắng bệch, môi lại càng thêm đỏ, cảm giác rất quyến rũ.

Du Nam Sách cũng không biết như thế nào lại nghĩ tới hai từ ấy, nhưng hắn biết, dù hôn quân biểu hiện rất hiền lành thì cũng không được lơ là cảnh giác, rốt cuộc Du Nam Chi vẫn là hoàng đế tàn nhẫn và độc ác.

Trên gường, Du Nam Sách cuộn tròn ở cuối gường, nằm gần hôn quân, mùi thơm càng thêm rõ ràng, không biết Du Nam Chi bình thường dùng loại hương nào, thật là... Thơm đến mức làm người say mê.

Trong phòng tự nhiên ấm áp hơn bên ngoài, cùng với ngửi mùi hương, Du Nam Sách nhanh chóng đi vào giấc ngủ.