Chương 32

Diêm Hạc kỳ thật có thể trực tiếp dùng Phật châu đốt cháy sừng tê giác trên tủ đầu giường.

Nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng nhóc quỷ tối hôm qua thành kính bái lại bái với sừng tê giác như vậy, Diêm Hạc vẫn gửi một tin nhắn cho Hoằng Huy trong chùa miếu, định tìm thời gian hỏi rõ ràng một chút.

Chạng vạng tối, Diêm Hạc đi Chung Minh Tự ở ngoại ô một chuyến.

Cành lá rậm rạp gần như che lấp cả những bậc thang đá của ngôi chùa, cửa chùa màu đỏ thẫm cũ kĩ phai màu, thanh tịnh đến mức chỉ có lác đác vài tăng nhân đang quét dọn mặt đất.

Anh đi về phía cửa sau ngôi chùa, đi chưa được mấy bước liền thấy Hoằng Huy đang chờ anh trong miếu đường.

Khi Hoằng Huy nhìn thấy người đàn ông trước mặt đầu tiên là cười chào hỏi, hắn lần tràng hạt châu, đang muốn nói điều gì đó thì dừng lại.

Không đợi Diêm Hạc mở miệng, Hoằng Huy đã thở dài nói: "Sư phụ nói không sai.

Chuỗi Phật châu trên tay anh không đợi được tới khi sư phụ du lịch trở về."

Diêm Hạc hơi dừng lại, nhìn thoáng qua Phật châu trên cổ tay.

Chuỗi Phật châu tử đàn trên tay anh tổng cộng do tám hạt Phật châu tạo thành.

Tám viên Phật châu này lần lượt đại biểu cho Chánh kiến, Chánh tư duy, Chánh ngữ, Chánh nghiệp, Chánh mạng, Chánh tinh tiến, Chánh niệm, Chánh định.

Bởi vì từ trước đến nay đều dùng để siết cổ ác quỷ, bảy viên Phật châu đầu tiên đã sinh ra vết nứt rất nhỏ, một viên Phật châu cuối cùng cũng ở trong trận chiến với ác quỷ tối hôm qua mà mở ra vết nứt.

Thể chất cực âm của Diêm Hạc vô cùng mẫn cảm với âm khí, chuỗi Phật châu này không chỉ dùng để bảo vệ cơ thể mà còn có tác dụng trấn áp và ngăn cách âm khí.

Hoằng Huy giơ Phật châu tử đàn lên nhìn, tinh tế chiếu ánh sáng một hồi mới ngưng trọng nói: "Hạt châu nứt rất nghiêm trọng, phỏng chừng phải mất một thời gian để sửa chữa."

Diêm Hạc ừ một tiếng, vẻ mặt nhìn qua cũng không có bao nhiêu biến hóa.

Hoằng Huy thở dài nói: "Thôi thôi, dù thế nào tôi cũng không khuyên được anh đừng ra tay với ác quỷ phạm nghiệp nghiệt nữa.

Anh chú ý đúng mực là được rồi."

Diêm Hạc cực kỳ chán ghét bị uy hϊếp.

Trước đây không ít ác quỷ sau khi biết việc nghiệp chướng này, chúng cho rằng có thể ỷ vào người trước mặt không thể phạm phải nghiệp chướng nhiều hơn, năm lần bảy lượt vào nhà khıêυ khí©h, cuối cùng chỉ có thể tận mắt nhìn thân thể của mình bị đốt thành một bình tro.

Hoằng Huy nhận lấy Phật châu, lại đưa cho người trước mặt một ít phù giấy, dặn dò: "Mấy ngày nay Phật châu không ở trên người, anh cẩn thận một chút."

Diêm Hạc nhận lấy lá bùa, lời ít ý nhiều nói: "Cảm ơn."

Hoằng Huy lắc đầu, hắn cười rộ lên nói: "Những lá bùa này của tôi, chẳng qua là anh cho tôi mặt mũi mới nhận thôi."

Nếu bàn về thiên tư, người trước mặt cao hơn hắn rất nhiều.

Hoằng Huy cất kỹ Phật châu, trước khi đi còn hỏi một câu: "Đúng rồi, nhóc quỷ kia gần đây thế nào rồi?"

Diêm Hạc trầm mặc một lát, dường như là không biết nên nói bắt đầu từ đâu.

Nguyên bản anh chính là vì việc này mà đến, lại bị chuyện Phật châu làm gián đoạn, lúc này cũng không hỏi ra miệng.

Qua một hồi lâu, Diêm Hạc mới trả lời người trước mặt bằng một câu hỏi không liên quan: "Tê giác sừng nhọn, cậu có biết nó thường được dùng để làm gì không?"

Hoằng Huy sờ cằm, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sừng tê giác có thể dùng làm thuốc, có thể trấn an tinh thần cho trẻ nhỏ, xoa dịu thần kinh."

"Tuy nhiên, đại đa số sừng tê giác dùng trong y học đều là dùng để cường dương, bổ thận. Như thế nào đột nhiên hỏi tới cái này?"Diêm Hạc: "......"

Anh nhớ tới nhóc quỷ kia đem sừng tê giác bảo bối cực kỳ cẩn thận đặt ở tủ đầu giường.

Mỗi đêm đều bái rồi lại bái sừng tê giác, thoạt nhìn thành kính vô cùng.

Cho nên nhóc quỷ đây là đang dùng sừng tê giác để cầu nguyện cho anh tráng dương bổ thận?

Diêm Hạc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể không tiếp nhận chuyện này.

Nhóc quỷ hàng đêm đều thành kính cầu nguyện sừng tê giác, là cầu nguyện sừng tê giác phù hộ anh tráng dương bổ thận.

Tựa hồ là nhớ tới cái gì, Hoằng Huy nắm Phật châu dặn dò: "Đúng rồi.

Mấy ngày nay Phật châu không có ở bên người, anh còn phải cẩn thận nhóc quỷ áp giường kia."

Ý định ban đầu của hắn là nói cho Diêm Hạc biết hiện giờ không có Phật châu ở bên cạnh, Diêm Hạc lại có thể chất cực âm.

Dựa theo trình độ nhạy bén của người trước mặt đối với âm khí, nhóc quỷ áp giường kia nửa đêm ở trước mặt Diêm Hạc không khác gì người sống.

Nhưng Diêm Hạc không để ý lắm, chỉ cầm phù giấy tùy ý đáp lại một tiếng.