Trước đó không lâu vừa kết thúc một hội nghị khẩn cấp, anh vốn định xử lý xong xấp văn kiện này liền tan tầm, nhưng vô tình anh lại mải xem quên mất thời gian, xem cho đến tận bây giờ.
Nhìn nhóc quỷ trông mong đợi ngoài cửa sổ, Diêm Hạc không hiểu sao lại nghĩ đến một chú mèo con rất xinh đẹp được một người bạn nào đó trong nhóm bạn bè của anh nuôi.
Có một lần bạn anh ra ngoài về muộn, mèo con không có cơm ăn, thấy bạn anh về lập tức duỗi móng vuốt đẩy đẩy chậu cơm, trông mong chờ đợi mà nhìn cậu ta.
Hôm đó, người bạn vốn luôn lầm lì của anh đã đăng liên tiếp ba tấm ảnh để kiểm điểm lỗi lầm của bản thân, và thêm một bức ảnh một chú mèo con đang háo hức nhìn bát cơm lên vòng bạn bè.
Diêm Hạc vốn không có hứng thú với mèo.
Nhưng không biết tại sao, bỗng nhiên anh cảm thấy nhóc quỷ đang ghé vào cửa sổ rất giống con mèo nhỏ nhà người bạn của anh.
Chẳng qua con mèo nhỏ nhà bạn anh khi bị bỏ đói sẽ vươn móng vuốt tức giận đẩy chậu cơm, nhưng nhóc quỷ thì không.
Cậu chỉ biết im lặng dựa vào cửa sổ thủy tinh nhìn anh, cùng anh làm thêm giờ.
Cổ họng Diêm Hạc giật giật, không thể giải thích được khi nhận ra những lời nhận xét nhẹ nhàng của những người bạn nuôi mèo khi họ nhìn thấy những chú mèo con trong vòng bạn bè.
Vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một của anh nhu hòa hơn vài phần. Khép bút máy trên tay lại, anh đơn giản thu dọn nhanh tư liệu trên mặt bàn, sau đó đứng dậy chuẩn bị tan tầm.
Nhóc quỷ dường như cũng biết anh sắp được nghỉ làm nên có vẻ rất hứng khởi, cậu lập tức bay xuyên qua cửa kính tới bám vào trên người anh.
Diêm Hạc vẻ mặt đang tràn đầy dịu dàng: "......"
Mèo con gì gì đó, quả nhiên đều là biểu hiện giả dối cả.
Nhóc quỷ phía sau lúc trước còn trông mong ghé vào ngoài cửa sổ nhìn anh, lúc này ỷ vào người khác không nhìn thấy được, vì thế kích động ôm lấy cổ anh, nói không chừng có một ngày nào đó sẽ cưỡi lên đầu anh luôn.
Diêm Hạc nghĩ đến cảnh tượng kia, mí mắt giật giật vài cái.
Bên ngoài văn phòng đèn đuốc sáng trưng, mấy thư ký cũng đều ở lại xử lý công việc. Diêm Hạc lên tiếng chào hỏi, để cho mấy thư ký tan tầm, có chuyện gì dang dở ngày mai làm tiếp.
Cũng không lâu lắm, văn phòng đèn đuốc sáng trưng dần dần bớt đi không ít người.
Diêm Hạc và một số thư ký đang cùng nhau đợi bên ngoài thang máy.
Mộ Bạch bám vào trên người mục tiêu mới, phát hiện xung quanh mình đều là những cái đầu để kiểu tóc trông cứ hơi na ná nhau.
"Đinh --" một tiếng giòn vang dọa Mộ Bạch nhảy dựng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, mấy người cùng nhau tiến vào trong thang máy.
Thang máy rất rộng rãi, nhưng Diêm Hạc cùng mấy thư ký dưới tay trời sinh đều là vai rộng chân dài, chợt nhìn thấy phảng phất trong thang máy mênh mông toàn người là người.
Mộ Bạch vừa vào cửa thang máy liền sửng sốt, cậu cũng không có tiếp tục bám vào người mục tiêu mới như lúc trước mà là cẩn thận từng li từng tí bay tới góc thang máy xa nhất.
Cậu chưa bao giờ phải chen chúc trong một chiếc hộp sắt với nhiều người như vậy, ánh mắt mờ mịt nhìn bóng lưng mấy người mặc âu phục màu đen trước mặt.
Mấy bóng lưng này đều vai rộng chân dài, đều mặc âu phục không khác nhau bao nhiêu. Nhìn ai cũng tựa tựa nhau.
Mộ Bạch suy nghĩ một chút, sau đó bay lên, khéo léo tiến về phía thân ảnh cao lớn phía xa bên phải, bám vào người đối phương.
Diêm Hạc đứng ở chính giữa tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình: "......"