Nhóc quỷ buồn ngủ không mở mắt ra được bỗng sửng sốt trong chốc lát, sau đó lại nghe được tiếng người đàn ông nhắm mắt ho thêm vài lần.
Nghe bên kia không có động tĩnh gì, người đàn ông lại tiếp tục ho khan.
Chuỗi ho kéo dài này khiến đầu óc đang mơ màng của Mộ Bạch tỉnh táo hơn vài phần.
Cậu cúi đầu nhìn chiếc chăn mình đang ôm, lập tức tỉnh táo lại, lòng còn sợ hãi nhẹ nhàng đặt chăn trở lại trên giường.
Người đàn ông vừa rồi vẫn ho liên miên lúc này đã an tĩnh lại, không còn ho nữa.
Nhưng Mộ Bạch lại có chút chần chờ, cậu nhớ rõ ràng người đàn ông này ngày thường không hề ho khan.
Lúc cậu lật cửa sổ liên tục quay đầu nhìn lại, rất là lo lắng, dù sao cậu cũng chỉ có duy nhất một phiếu cơm này.
Nếu phiếu cơm của cậu vì bị bệnh mà xảy ra chuyện thì cậu xong đời rồi.
Lúc nhóc quỷ bay về nghĩa trang còn có chút lo lắng không yên. Cậu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cảm thấy có lẽ là do mình đã hấp thu quá nhiều tinh khí mới gây nên cơ sự này.
Mục tiêu mới bị cậu áp giường áp tới hỏng rồi, khiến anh ta bị cảm lạnh vào nửa đêm, sinh bệnh mà ho khan.
Mộ Bạch vẻ mặt trở nên ngưng trọng, cậu âm thầm hạ quyết tâm, quyết định từ nay về sau thời gian trở về sẽ sớm hơn một chút, mỗi ngày cậu chỉ ăn một chút tinh khí thôi là đủ rồi.
Dù sao cậu cũng chỉ có một phiếu cơm này.
Phải thật cẩn thận quý trọng mới được.
Kết quả thế sự vô thường. Đến ngày hôm sau, sau khi Mộ Bạch hạ quyết tâm, cậu không tìm thấy phiếu cơm của mình đâu nữa.
Ngày đó cũng giống như bao ngày thường khác, đúng thời gian cậu lại bay đến biệt thự. Nhưng hôm nay biệt thự rộng lớn toàn bộ một mảnh đen kịt, trống rỗng và thậm chí một bóng người cũng không có.
Mộ Bạch tìm kiếm từ trong ra ngoài một lần, lại vẫn như cũ không tìm thấy một bóng người nào.
Cậu đầu tiên là ngồi xổm trước cửa biệt thự ngoan ngoãn đợi nửa giờ, vốn tưởng rằng có thể đợi được người trở về, cuối cùng kết quả là đợi hơn nửa giờ, vẫn là chẳng đợi được ai.
Mộ Bạch cảm thấy điều này thực sự không thể chấp nhận được.
Chín giờ tối.
Các tòa nhà cao tầng trong trung tâm thành phố đèn đuốc sáng trưng, trong đó văn phòng nằm trên tầng cao nhất vẫn sáng đèn như cũ, người đàn ông ngồi trước bàn làm việc cúi đầu, cổ tay áo sơ mi nghiêm chỉnh xắn lên một đoạn, để lộ ra chuỗi Phật châu nằm trên cổ tay.
Văn phòng rộng rãi yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng máy điều hòa trung tâm hoạt động vù vù, chữ viết mạnh mẽ hữu lực rơi xuống phía dưới văn kiện, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.
Diêm Hạc cúi đầu phê duyệt văn kiện, bỗng nhiên như là cảm giác được điều gì đó, đầu ngòi bút máy đang ký trơn tru bỗng nhiên dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Phòng làm việc nằm trên tầng cao nhất vì muốn thu được toàn bộ ánh sáng nên đều chọn dùng cửa kính thủy tinh sát đất thật lớn, có thể thông qua đó quan sát hơn phân nửa cảnh đêm Tân Thành.
Giờ phút này, một nhóc quỷ đang ghé vào ngoài cửa sổ thủy tinh sát đất nhìn anh.
Nhóc quỷ không biết là tới đây như thế nào, cũng không biết đã ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh đợi như vậy bao lâu, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe khi nhìn thấy anh lúc trước luôn sáng ngời, lúc này lại đang cụp xuống.
Diêm Hạc theo bản năng cúi đầu nhìn đồng hồ, mới phát hiện vậy mà đã khuya rồi.
Anh rất ít khi tăng ca, cũng không khuyến khích cấp dưới làm thêm giờ, phần lớn số lần tăng ca ít ỏi trong một năm là do công ty đột xuất có việc khẩn cấp, phải triệu tập hội nghị bàn bạc kế hoạch giải quyết.