Chương 23

Kiểu dáng phong cách phải giống với bộ chăn ga gối bằng lụa màu xám nhạt lúc trước.

Trợ lý sinh hoạt vội vàng đáp ứng, còn hỏi anh xem có cần thay thế hoặc mua những thứ khác hay không.

Dường như nghĩ tới điều gì đó, người đàn ông chân dài xếp chồng lên nhau dừng một chút, thong thả nói: "Nhân tiện, đổi giường lớn hơn một chút đi."

"Gối thì tùy tiện, chuẩn bị hay không đều được."

Dù sao nhóc quỷ nhẹ nhàng bồng bềnh kia luôn thích nằm sấp trên người anh ngủ.

Có gối hay không cũng đều giống nhau.

Trợ lý sinh hoạt của Diêm Hạc đã đi theo Diêm Hạc rất nhiều năm.

Trợ lý sinh hoạt nhớ rất rõ giường của ông chủ anh ta là hai mét x hai mét.

Như vậy rồi mà nó còn không đủ lớn sao?

Thì ra ông chủ nhìn có vẻ điềm tĩnh và nghiêm khắc, trong phương diện kia lại cuồng dã như vậy.

Mặc dù trong lòng trợ lý sinh hoạt khϊếp sợ giống như núi lửa phun trào, nhưng giọng điệu vẫn trầm ổn đáp lời: "Vâng Tổng giám đốc Diêm, xin hỏi còn có gì cần thay đổi nữa không?"

Diêm Hạc vừa phê duyệt văn kiện vừa nói không cần.

Dù sao nhóc quỷ kia chỉ thích ngủ trên giường.

Ngoài giường ra thì chẳng ngủ ở bất cứ nơi nào khác.

Phía bên kia, nhóc quỷ đang ôm chăn trong nghĩa trang, ưu sầu đợi từ sáng sớm đến tối mịt.

Đêm khuya, Mộ Bạch cẩn thận ôm chăn bay lơ lửng ngoài cửa sổ thủy tinh, thò đầu ra xem tình hình trong phòng khách.

Phòng khách chỉ có một mục tiêu mới, không có con lừa trọc nào.

Mộ Bạch thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại phát sầu với cái chăn đang ôm.

Diêm Hạc vừa nghiêng đầu đã thấy được nhóc quỷ trốn ở trong góc không dám lộ diện. Chỉ người có mắt âm dương mới có thể nhìn thấy được cảnh này, chiếc chăn trên giường của anh đang bị nhóc quỷ gắt gao ôm vào trong ngực.

Anh nghĩ đến tối hôm qua nhóc quỷ bị hù dọa như vậy, liền gọi một cuộc điện thoại, đợi đầu bên kia bắt máy mới chậm rãi nói: "Dì Vương, hôm nay dì tìm được chăn của tôi rồi sao?"

Quả nhiên, nhóc quỷ kia lập tức lộ đầu ra, một đôi mắt đen mang theo chút khẩn trương chăm chú nhìn anh.

Mộ Bạch nhìn người đàn ông hỏi lại đầu dây bên kia: "Không tìm thấy sao?"

"Vậy chắc là rơi dưới gầm giường rồi, ngày mai quét dọn nhìn dưới gầm giường thử xem."

Không biết người đàn ông nghĩ tới cái gì, khẽ cười nói: "Trong phòng tôi làm gì có ma, nhất định là rơi xuống gầm giường rồi."

Mộ Bạch - nhóc quỷ duy nhất trong phòng có chút chột dạ, lập tức ngựa không dừng vó chạy thẳng về phía phòng ngủ, lén nhét chăn trong lòng xuống gầm giường, giấu thật kĩ càng, xong xuôi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Đại khái là trải qua trận này, đã có kinh nghiệm trong tay nên đêm nay Mộ Bạch hết sức cẩn thận, thấy giường lớn cũng không dám thoải mái lăn lộn, thành thành thật thật ngồi ở trên giường chờ mục tiêu mới tắm rửa xong đi ngủ.

Diêm Hạc vừa đi ra liền nhìn thấy nhóc quỷ đoan chính ngồi thẳng tắp ở cuối giường, hai tay quy củ mà đặt ở trên đầu gối, không giống như ngày thường tò mò bay nhảy khắp nơi, thoạt nhìn ngoan ngoãn đến lợi hại.

Khóe môi anh vô thức cong lên, thầm nghĩ chỉ đổi cái chăn thôi mà đổi được một nhóc quỷ ngoan ngoãn nghe lời ngồi ở trên giường như thế này, coi như là một vụ mua bán lớn, rất có lời.

Kết quả là sáng sớm hôm sau, nhóc quỷ cố gắng chống đỡ rời giường lại mơ mơ màng màng cuộn theo chăn chuẩn bị trèo cửa sổ rời đi mất.

Vừa vặn lúc này Diêm Hạc tỉnh lại, anh nhắm mắt ho khan một tiếng, muốn nhắc nhở nhóc quỷ đừng cuốn cả chăn đi nữa.