Chương 22

Ba giờ sáng.

Trong phòng ngủ tối đen, nhóc quỷ đang mơ màng ngủ say bị cưỡng ép đứng dậy khỏi giường.

Cậu vừa mới đánh chén một bữa no nê, thả người chìm vào giấc ngủ thoải mái chưa đầy hai tiếng đồng hồ, vậy mà đã phải đứng dậy trở lại.

Nhóc quỷ ngồi ở trên giường lớn, đầu tóc có chút rối tung. Cậu buồn ngủ đến mức hai mắt đều không mở ra được, nhưng vẫn mông lung nhớ rõ lời hứa hẹn đêm nay của chính mình.

Phải giảm thời gian áp giường với mục tiêu mới một chút mới được.

Nhóc quỷ buồn ngủ đến mắt cũng không mở ra được cố gắng bay lên, cậu bay về phía vị trí cửa sổ, tay chân cùng nhau bò lên.

Con ma nhỏ bay ra từ cửa sổ mơ mơ màng màng trôi dạt về phía nghĩa trang nơi đã trú ngụ suốt cả ngày.

Ba giờ ba mươi phút sáng.

Diêm Hạc ngủ trên giường lớn tỉnh dậy vì lạnh.

Lần này còn lạnh hơn lần trước.

Lần trước dù sao cũng chỉ là một số bộ phận bị lạnh thôi. Nhưng lần này cả người đều cảm thấy lạnh.

Diêm Hạc mông lung buồn ngủ đứng dậy mở đèn ngủ, phát hiện trên giường lớn của mình trống rỗng, nhóc quỷ cùng chăn mền đều không thấy bóng dáng đâu nữa.

"..."

Anh mở đèn trong phòng ngủ, nhìn lướt qua căn phòng, thấy cửa sổ mở rộng một khe hở, lại quay đầu nhìn về chiếc giường lớn màu xám nhạt.

Trên ga trải giường của chiếc giường lớn có một nếp nhăn thật dài do chăn bị kéo đi, giống như là một con cá, trượt dọc theo chiếc giường lớn và rơi xuống đất, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Diêm Hạc nghĩ tới mấy ngày trước nhóc quỷ thường cuộn mình trong chăn ngáy o o ngủ ngon lành, có lúc còn bị chăn quấn lấy không nhúc nhích được.

Tám chín phần mười là lúc trở về mơ mơ màng màng cũng nhân tiện mang chăn đi theo.

Diêm Hạc cau mày, đứng dậy đi về phía tủ quần áo.

Anh mở tủ, từ bên trong lấy ra một tấm chăn tơ tằm mỏng.

Chín giờ sáng.

Ngoại ô thành phố Tân, ánh nắng ban mai bị rừng cây rậm rạp che khuất. Trong nghĩa địa, gió lay thổi qua cành cây tươi tốt, phát ra âm thanh xào xạc.

Mộ Bạch mơ màng trở mình, cậu ôm lấy chăn bông, giống như thường ngày theo thói quen dùng cằm cọ cọ.

Tấm chăn tơ tằm mỏng cực kỳ mềm mại, xúc cảm nhẵn nhụi, như sờ vào lụa thượng hạng vậy. Mộ Bạch thoải mái vùi đầu xuống, lại cọ cọ.

"..."

Hai phút sau.

Trong nghĩa trang, nhóc quỷ đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng to mắt nhìn chằm chằm tấm chăn trong tay.

Tóc cậu còn rối bù dữ dội, nhưng ý thức lại tỉnh táo cực kỳ.

Làm thế nào trong tay cậu có được chăn vậy?

Nhóc quỷ hoảng sợ cúi đầu, phát hiện trong lòng mình quả thật đang ôm một cái chăn.

Có vẻ như nó được vác về từ nhà của mục tiêu mới vài giờ trước.

Nhưng con lừa trọc rõ ràng nói là trong nhà này không có ma quỷ gì.

Mộ Bạch run rẩy nhắm mắt lại, dường như đã nhìn thấy được viễn cảnh mục tiêu mới nhát gan của mình ngồi trong phòng khách, châm trà rót nước cho một con lừa trọc khác, run rẩy nói: "Đại sư, đại sư tôi tìm lúc trước không có tác dụng."

"Trước đó vài ngày tôi đã mất người máy quét rác, hôm qua lại mất một cái chăn."

"Ngài nhìn xem, trong nhà này rốt cuộc có ma quỷ hay không?"

Nhóc quỷ ôm chăn, ưu sầu nghĩ thầm, thôi xong đời.

Đêm qua cậu còn vui sướиɠ nghĩ, cuối cùng từ hôm nay có thể ăn cơm mỗi ngày rồi, thành công tìm được bát cơm rồi.

Kết quả tay bưng bát cơm của cậu còn chưa kịp nóng, chưa tới một ngày đã bị chính mình đá bay cả bát lẫn cơm.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia.

Trong văn phòng trên tầng cao nhất, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc mặc âu phục màu đen, đôi chân dài được bao bọc bởi quần âu xếp chồng lên nhau. Anh ta dựa vào ghế, phân phó với trợ lý sinh hoạt ở đầu kia điện thoại di động mua lại hai bộ đồ dùng trên giường.