Chương 18

Mộ Bạch ghé sát vào cái đầu trơn bóng giả trân này, nhìn kỹ một chút, phát hiện vết sẹo vậy mà là thật. Cậu lập tức bay xuống, cẩn thận tránh vết sẹo kia xa nhiều chút.

Diêm Hạc: "......"

Chỉ có Hoằng Huy sờ sờ đầu. Hắn cảm thấy đêm nay cực kỳ lạnh, nên đầu mình đặc biệt lạnh lẽo.

Diêm Hạc khụ khụ nói: "Để tôi đưa cậu về."

Hoằng Huy sờ sờ cái đầu trơn bóng, gật gật đầu.

Nửa giờ sau.

Maybach màu đen chậm rãi dừng lại dưới chân ngọn núi hoang vắng ở vùng ngoại ô, rừng rậm bao phủ dày đặc, gần như che lấp cả những bậc thềm lên núi.

Trên đỉnh núi không cao có một ngôi chùa cổ cũ kỹ, gần như ẩn mình trong rừng rậm khó mà bị phát hiện.

Hoằng Huy ngồi bên ghế phụ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, nghi hoặc hỏi: "Vừa rồi vì sao anh nói trong phòng không có quỷ?"

Diêm Hạc tựa lưng vào ghế, đặt một tay lên cửa kính xe nói: "Có quỷ chứ."

"Nhưng không phải quỷ háo sắc, là một nhóc quỷ áp giường."

Hoằng Huy có vẻ hơi kinh ngạc: "Quỷ áp giường?"

Diêm Hạc ừ một tiếng, thuở nhỏ anh đối với chuyện tà ám cực kỳ nhạy cảm, nên có thể nghe được một số động tĩnh khác xa người bình thường rất nhiều.

Nhóc quỷ kia mặc dù nói thầm với đám quỷ xung quanh, nhưng tất cả đều bị anh nghe được rõ ràng.

Hoằng Huy khẽ nhíu mày: "Vậy vì sao vừa rồi không cho tôi thu phục?"

Người trong xe không nói gì, anh thưởng thức chuỗi Phật châu trên cổ tay, một bên mặt ẩn nấp trong bóng tối. Một hồi lâu mới thản nhiên nói: "Bên người tôi luôn có ma quỷ vây quanh, quỷ nào cũng là quỷ."

"Vì sao không thể là cậu ấy?"

Hoằng Huy ngẩn ra, hắn há miệng do dự nói: "Tuy rằng đạo lý là như vậy, nhưng tóm lại vẫn là quỷ......"

Diêm Hạc: "Cậu ấy không phải ác quỷ xấu xa gì."

"Ác quỷ khác tôi thấy phiền lòng, dễ phạm nghiệp chướng."

Hoằng Huy: "......"

Trách không được quỷ nào lớn lên càng xấu, Diêm Hạc ra tay càng nhanh.

Trước đây có một số ác quỷ thậm chí còn không đợi được hắn cùng sư phụ chạy tới xử lý, đã bị Diêm Hạc gϊếŧ cho biến thành tro bụi rồi thả trôi xuống bồn cầu.

Lúc trước hắn còn cảm thán với sư phụ mình rằng Diêm Hạc ghét ác như thù. Không nghĩ tới hóa ra là bởi vì người ta nhìn mà phiền lòng.

Hoằng Huy trầm mặc vài phút. Hắn và Diêm Hạc quen biết nhau cũng hơn mười năm, biết rõ tính nết người trước mặt, nên cuối cùng chỉ có thể nói: "Nếu đã như vậy, trước cứ để nhóc quỷ kia tạm thời ở bên cạnh anh đi."

"Sư phụ mấy tháng sau sẽ trở lại, trở về rồi xem xử lý nhóc quỷ kia như thế nào."

Diêm Hạc ừ một tiếng, anh nhìn Hoằng Huy lưng đeo bao quần áo xuống xe, cầm chuỗi hạt châu trong tay khẽ khom lưng với anh, rồi đi về phía thềm đá trong núi bị rừng rậm um tùm che lấp.

Ánh trăng nơi núi rừng trong suốt, chiếu đến bóng người mơ hồ, bóng lưng người mặc tăng phục màu xám dần dần biến mất ở cuối thềm đá, dưới ánh trăng chỉ còn lại một bóng người.

Tiếng động cơ chiếc Maybach màu đen vang lên, chạy về phía đại lộ rải đầy ánh đèn đường mờ nhạt.

Nửa giờ sau.

Diêm Hạc đứng ở cửa ra vào, anh vừa buông chìa khóa xe xuống, vừa ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách.

Phòng khách trống rỗng, nhóc quỷ ban đầu ghé vào cửa sổ thủy tinh giờ không thấy bóng dáng đâu.

Anh hơi nhướng mày, cúi đầu tháo đồng hồ đeo tay để trên tủ đồ, giẫm dép đi vào phòng khách.

Phòng khách rộng rãi không có một động tĩnh gì, lặng ngắt như tờ.

Diêm Hạc hơi nghiêng đầu, lập tức nghĩ tới phòng ngủ yêu thích của nhóc quỷ.

Anh đi về phía phòng ngủ, đẩy mở cửa phòng ra, lại phát hiện trong phòng ngủ cũng trống không.