Chương 17

Trong phòng này âm khí tràn đầy như vậy, làm sao có thể không có quỷ được?

Lời này của Diêm Hạc rốt cuộc đang nói với ai?

Nhưng nhìn ánh mắt của người đàn ông đối diện, Hoằng Huy do dự một lát, cũng chỉ có thể mơ hồ nói: "Đúng vậy, tòa nhà này quả thật sạch sẽ, không có ma quỷ gì."

Mộ - quỷ hàng thật giá thật - Bạch đang vội vội vàng vàng bay đi lập tức phanh gấp dừng bước. Cậu chần chờ quay đầu lại, nhìn con lừa trọc ngồi trong phòng khách nói căn nhà này không có con quỷ nào.

Vừa rồi bên ngoài nhiều ma quỷ tụ tập cùng một chỗ như vậy, chỉ cần là hòa thượng có chút tài năng hoặc là thiên sư đều có thể nhìn ra vài phần không thích hợp, làm sao mà con lừa trọc này có thể nói trong tòa nhà này không có ma quỷ gì chứ?

Mộ Bạch do dự một lát, cậu mang theo chút nghi hoặc chậm rãi bay tới gần cửa sổ thủy tinh, ghé vào trên cửa gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông cầm tràng hạt trong tay kia.

Chẳng lẽ tám vết sẹo trên đầu con lừa trọc này đều là giả? Sự thật đây là một tên giả mạo chuyên nghiệp chuyên đi ra ngoài giả danh lừa bịp?

Nhưng mà nhìn thế nào cũng không thấy giống giả lắm.

Nhóc quỷ nằm trên cửa sổ thủy tinh nói thầm vài câu, vẫn đầy nghi ngờ nhìn hai người trong phòng khách.

Diêm Hạc trong phòng khách nhìn thấy nhóc quỷ sốt ruột bối rối lại cẩn thận bay trở về, anh đặt chén trà trong tay xuống, bỗng nhiên nói với Hoằng Huy đang ngồi trước mặt: "Nếu đại sư đã xem xong, trong tòa nhà này cũng không có ma quỷ gì, để tôi tiễn đại sư trở về.

Hoằng Huy: "???"

Hắn tới nơi này ngồi còn chưa tới nửa tiếng, bột gạo nếp cùng máu chó đen trong túi xách còn chưa lấy ra, sao lại phải đi rồi?

Hắn vừa mới há miệng, bỗng thấy người đàn ông đối diện mỉm cười với hắn: "Đại sư, ngài muốn chi phiếu hay là tiền mặt?"

Mộ Bạch thở phào nhẹ nhõm. Tên đầu trọc này quả nhiên là giả mạo, chuyên lừa bịp trên giang hồ, lừa gạt người nhà giàu có tiền.

Nhưng trong lòng cậu vẫn còn có chút kinh nghi. Cậu không có vênh váo như lúc trước mới tới đây nữa, mà là cẩn thận từng li từng tí ghé sát vào cửa kính thủy tinh, chăm chú quan sát mục tiêu mới của mình cùng con lừa trọc.

Năm phút sau.

Trước cổng đình viện, Hoằng Huy cầm chuỗi hạt châu trong tay, lưng đeo bao quần áo chứa đầy gạo nếp, máu chó đen và đầu gà trống, ngơ ngác đứng ở cửa, bên cạnh là Diêm Hạc cầm theo chìa khóa xe.

Hắn vừa định mở miệng hỏi lúc trước rốt cuộc là làm sao vậy. Nhưng ai ngờ lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên phát hiện chuỗi hạt châu trong tay cảm nhận được âm khí tới gần, bắt đầu nóng lên.

Hoằng Huy vẻ mặt ngưng trọng, chợt quay đầu nhìn lại, ánh mắt trở nên sắc bén, tay cầm tràng hạt nhanh chóng sờ tới một mảnh phù chú bằng giấy từ trong tay áo bào rộng.

Nhưng hắn còn chưa kịp lấy ra, một bàn tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ bỗng nhiên đè lên trên tay áo rộng thùng thình. Hoằng Huy sửng sốt, giương mắt nhìn lại.

Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt trong sân, người đàn ông dáng người cao ngất, mặt mày như ngọc, anh khẽ mỉm cười: "Đại sư vừa mới nói, ở đây không có ma quỷ."

Hoằng Huy dừng lại, chần chờ một lát, vẫn thu hồi lá bùa trong tay áo, cuối cùng do dự gật đầu nói: "Đúng."

Diêm Hạc ngẩng đầu, nhìn nhóc quỷ cách đó không xa thò đầu ra, sáng mắt sáng ngời nhìn Hoằng Huy, cậu lẩm bẩm: "Đó thực sự là một động tác giả đó."

Nhóc quỷ tựa hồ yên tâm, cẩn thận từng li từng tí bay tới chỗ Hoằng Huy càng ngày càng gần. Dường như biết được Hoằng Huy sẽ không phát hiện ra mình, cuối cùng còn ghé vào đầu Hoằng Huy không biết đang làm gì.