Chương 15

Nhưng nhóc quỷ Mộ Bạch hiển nhiên lại khác, cậu có bộ dạng trông giống như con người. Tóc đen mềm mại buông xõa trên lông mày và đuôi mắt, đôi gò má trắng như tuyết, một đôi mắt hạnh nhân to tròn mà đen nhánh. Quả là một khuôn mặt ưa nhìn, không thể vặt xuống đi hù dọa người khác được. Cánh tay cẳng chân gầy guộc, không nhìn thấy một vết máu nào.

Nhóc quỷ sinh ra bộ dáng đã như vậy, nhìn chẳng thấy có chút nào hung thần ác sát. Vì vậy căn bản cậu ta không thể dọa được con người, và càng không thể kiếm được thức ăn.

Lúc trước Mộ Bạch luôn đói bụng, đáng thương vô cùng đi theo phía sau mông bọn họ xin ăn.

Nhưng bây giờ nhìn lại, sắc mặt Mộ Bạch lại hồng nhuận, ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn qua rất có tinh thần.

Sau khi nghe ngóng mới biết được, hóa ra quỷ kém cỏi Mộ Bạch lúc trước, nay không chỉ lợi hại đến mức khiến cho nhân loại có người sợ mình, mà còn có thể làm cho nhân loại kia mỗi ngày đều ngoan ngoãn nằm ở trên giường chờ cậu đến hút dương khí, còn dâng cả đồ tốt cung phụng cho cậu nữa.

Quỷ không đầu đang ôm đầu mình hâm mộ vô cùng, nhỏ giọng nói: "Tôi đã nói làm một con quỷ áp giường rất tốt, không giống như chúng tôi không có đầu, luôn bị người ta mắng không có đầu óc."

Mộ Bạch có chút vui mừng, cậu mím môi đè lên khóe môi đang nhếch cao, sắc mặt hơi căng thẳng, nhìn qua rất là nghiêm túc.

Dù sao trước kia đám quỷ khác luôn đùa giỡn, chê cười nhóc quỷ áp giường như cậu rất yếu ớt, bộ dạng lại ngoan ngoãn như vậy, căn bản không hù dọa được người.

Nhìn bộ dáng hâm mộ của quỷ không đầu, Mộ Bạch nghĩ nghĩ, quay qua an ủi mấy câu: "Không có đầu óc cũng tốt, không phải người ta nói không đầu không đuôi không có phiền não sao."

"Tôi cảm thấy cậu như vậy cũng rất tốt."

Quỷ không đầu được khen ngợi có chút vui vẻ, ôm đầu mình nhét cho Mộ Bạch.

Mấy nhóc quỷ quái yêu ma xung quanh cũng chen chúc nhốn nháo vây quanh cậu. E sợ sẽ bị rớt lại phía sau nên cầm tay cụt chân cụt cùng tròng mắt của mình, vội vàng nhét lên người cậu. Xấu hổ xin Mộ Bạch dạy cho bọn họ cách hù dọa con người, làm sao để con người ngoan ngoãn nghe lời họ, để họ thoải mái hút dương khí.

Mộ Bạch có chút chột dạ, cậu đem con ngươi cách mình gần nhất nhét vào trong mắt Vô Mục Quỷ. Cuối cùng cậu nghiêm mặt nói thực ra bản thân có biện pháp làm cho chính mình ở trong mắt người nọ trở nên hung dữ.

Người nọ sợ cậu cũng là chuyện đương nhiên.

Cậu nói dõng dạc lý lẽ hùng hồn, khiến cho nhóc quỷ xung quanh càng thêm hâm mộ, một đám quỷ láo nháo ghé vào trên người cậu khen cậu lợi hại.

Mộ Bạch thật vất vả mới thò đầu chui ra khỏi đám quỷ, cậu rút cái lưỡi dài của quỷ đang quấn chặt lấy mình ra, nói: "Chín giờ rồi, tôi phải đi đây."

"Nếu tôi không đi thì người kia phải chờ lâu lắm."

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của một đám nhóc quỷ, Mộ Bạch bay lên, cậu rụt rè nghiêm túc sửa sang lại trang phục một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực bay về phía cửa sổ trong biệt thự.

Trong phòng khách biệt thự, một người đàn ông ăn mặc như tăng nhân đang ngồi trên sô pha. Ông ta thấy Diêm Hạc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghi hoặc hỏi: "Tổng giám đốc Diêm, anh đang nhìn cái gì vậy?"

Hắn không giống Diêm Hạc từ thuở nhỏ đã mở mắt âm dương. Lại bởi vì thể chất đặc thù, Diêm Hạc đối với chuyện tà ám cực kỳ mẫn cảm.

Người đàn ông ngồi trên sô pha mặc áo sơ mi đen, anh chậm rãi thu hồi tầm mắt từ đám quỷ quái bên ngoài, khóe môi cong lên, cười như không cười nói: "Không có gì."