Kể từ khi bị " trọng thương ", Tiêu Minh vẫn luôn nằm dưỡng thương trên giường, tiếp nhận sự chăm sóc ân cần chu đáo của Việt Thanh. Cho dù cử chỉ của đối phương dịu dàng thân mật, sự đề phòng vốn đang dần rút đi của Tiêu Minh lại trỗi dậy lần nữa, không thể buông lỏng cảnh giác.
Cũng như câu "Nghi lân đạo phủ", khi một người hoài nghi một người khác, dù đối phương làm cái gì cũng thấy đáng chú ý. Tiêu Minh không biết có phải vì mình đang ở trong trạng thái này, cho nên mới cảm thấy Việt Thanh càng ngày càng khả nghi không, hay đúng là đối phương có vấn đề thật, chứ không phải là hắn chủ quan phỏng đoán.
Mà nếu đúng như vậy, vì sao Việt Thanh lại đột nhiên lộ ra chân tướng, tác phong khác hẳn một trời một vực so với con người nhất quán cẩn thận ngày trước?
—— Giống như... là cố ý để hắn phát hiện vậy.
Tiêu Minh có thể hiểu đối phương ngụy trang đeo mặt nạ đến gần hắn——giống như thủ đoạn hắn tiếp cận Huyền Việt năm đó. Nếu như nói mục đích lúc trước của Tiêu Minh là được Huyền Việt che chở, thì mục đích của Việt Thanh là gì? Chắc không phải vì mấy pháp bảo như Chu Thiên Phá Vân kiếm mà hắn tế luyện, dù sao hôm đó ở trấn Khê Sơn, Việt Thanh tựa hồ không hề hứng thú với nó.
Là... Lăng Tiêu Cung trong tay hắn? Hay... vì thể tịnh linh?
Dù là khả năng nào, đối với Tiêu Minh mà nói đều là uy hiếp không thể khinh thường.
Nếu như Việt Thanh không " cố ý " lộ ra chân tướng, Tiêu Minh tất nhiên sẽ không vì khoảng thời gian này " ở chung hòa thuận " mà nương tay. Càng sớm diệt trừ đối phương, hắn càng an tâm, với Tiêu Minh, an nguy của mình là quan trọng nhất.
Chỉ là, nếu như đối phương cố ý tiết lộ chân tướng, Tiêu Minh sẽ kiêng kỵ không khinh cử vọng động, chỉ sợ không cẩn thận, liền rơi vào bẫy của đối phương.
Nhìn vào thái độ ân cần đến mức quỷ dị của Việt Thanh, xem ra gã tạm thời cũng không tính động thủ, mà Tiêu Minh cũng dứt khoát án binh bất động, dò xét thật kỹ xem đối phương rốt cuộc muốn gì, lại quyết định nương tựa vào kẻ không thể nhờ cậy lâu dài như hắn.
Một khi mang thành kiến, tất cả những tiếp xúc thân thể vốn rất bình thường trong mắt Tiêu Minh đều trở thành cố tình câu dẫn, không thể không nói, Việt Thanh có thể vận dụng thủ đoạn câu dẫn đạt tới đỉnh cao như thế, thật khiến người ta kính sợ, mà Tiêu Minh dù từng " câu dẫn " Huyền Việt, đó cũng là nhờ hiệu lực của cổ trùng, chứ không phải là sức quyến rũ của bản thân.
So với Việt Thanh, Tiêu Minh ở phương diện này quả thực ngây ngô đơn thuần như trẻ nhỏ.
Sau khi mập mờ bày tỏ tâm tư, cử chỉ vốn dè dặt của Việt Thanh càng lúc càng lớn mật, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, mỗi một biểu tình đều tựa như anh túc dần nở rộ, hương thơm xông vào mũi, ma mị lộng lẫy, dụ dỗ người trầm mê.
Có người nói, hấp dẫn người ta nhất không phải là trực tiếp lõa thể, mà là muốn mở còn đậy, muốn lộ còn che, mà Việt Thanh thì vận dụng phương pháp này tới mức lô hỏa thuần thanh ( vô cùng thuần thục). Gã tới bây giờ sẽ không chủ động lộ liễu, mà chỉ an tĩnh đứng ở nơi đó, đã có thể kích thích khiến người khác không thể kiềm chế, lôi kéo người ta sa ngã, mà bản thân của gã lại vô tội trong sạch, phảng phất như chưa từng làm gì.
—— Chỉ tiếc, tuy Việt Thanh thủ đoạn khôn lường, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp phải Tiêu Minh.
Tâm trí của Tiêu Minh xưa nay vô cùng vững chắc, hắn cho tới bây giờ đều biết mình cần gì, tuyệt đối sẽ không lệch khỏi quỹ đạo đã định. Huống chi, hắn còn có bệnh khiết phích, về... "Hai tầng tiêu chuẩn" khiết phích.
Vì đạt được mục đích mà Tiêu Minh có thể lợi dụng thân thể của mình, ví dụ như từng có một đoạn nghiệt duyên cùng Huyền Việt, như khi từng tính toán dùng Lục Thiên Vũ làm lô đỉnh của mình, nhưng cùng lúc đó, hắn lại vô cùng oán hận người khác mơ ước thân thể của hắn, điều này làm hắn nhớ tới ngày đầu mình mới vào đạo đồ, ghê tởm, chán ghét, khó mà khắc chế điên cuồng.
Tiêu Minh biết loại tiêu chuẩn này vô cùng buồn cười, nhưng hắn sẽ không làm khó chính mình, vi phạm ý nguyện của mình.
Từ đầu tới cuối, Tiêu Minh chính là kẻ tùy hứng như vậy: Hắn đυ.ng người khác, có thể, nhưng người khác tuyệt đối không thể đυ.ng vào hắn, không thể có bất kỳ dục vọng ghê tởm gì với hắn —— Hiển nhiên, Việt Thanh đã đạp vào ranh giới cuối cùng của Tiêu Minh, khơi dậy sát niệm nồng đậm của hắn, mà càng tức giận, Tiêu Minh lại càng che dấu sâu hơn, không có biểu hiện gì trước mặt Việt Thanh.
Tiêu Minh không thể nào tiếp nhận sự dụ dỗ của Việt Thanh, mà chỉ cần đối phương không ra đòn sát thủ uy hϊếp hắn, hắn cũng sẽ không trở mặt với đối phương.
Việt Thanh muốn chơi, thì Tiêu Minh liền chơi với gã, như gã mong muốn tiếp tục làm một tên "Chính nhân quân tử " đôn hậu hòa ái, ung dung thản nhiên trước các thủ đoạn của gã, tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn bằng hữu.
"Thương thế của ta đã hồi phục tương đối, lần sau tự bôi thuốc được, không cần phiền Việt đạo hữu nữa. " Tiêu Minh dùng áo che kín phần thân trần, vành tai vì Việt Thanh đυ.ng chạm mà hơi phiếm hồng, ánh mắt vẫn trong vắt như nước, không có nửa phần si mê cùng dục niệm.
Việt Thanh thoáng tiếc hận, nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ hòa nhã nói "Được", sau đó nhẹ nhàng đặt bình thuốc cầm trong tay lên đầu giường.
Ngày qua ngày, ánh mắt Việt Thanh nhìn Tiêu Minh càng nóng bỏng, giống như đang trông chừng báu vật dễ vỡ nào đó, rõ ràng thèm thuồng, lại sợ mình làm hỏng đối phương, khắc chế không dám đưa tay đυ.ng chạm. Lời nói cử chỉ của gã nhìn qua vẫn như cũ, nhưng khi Tiêu Minh lơ đãng quay đi, lại có thể dò xét được ánh mắt thèm khát của gã, đăm đăm gần như bệnh hoạn.
Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm —— Toàn thân Tiêu Minh kêu gào, nhưng vẻ mặt lại càng ôn hòa, giống như đối phương vẫn là người hắn tin cậy, không hề phòng bị. Nhưng tận đáy lòng, hắn đang không ngừng tính toán nên làm sao diệt trừ đối phương, hơn nữa cần phải một kích giết chết, tuyệt không thể cho Việt Thanh bất kỳ cơ hội chạy trốn.
Trực giác nói cho Tiêu Minh, một khi Việt Thanh chạy thoát, sẽ để lại hậu quả khôn lường.
Ngoài mặt hòa nhã thân thiết, bên trong lại thầm dâng trào sát ý, Tiêu Minh nằm nghiêng trên giường, chống đầu nhìn Việt Thanh gảy đàn bên cửa sổ, mà lúc ấy Việt Thanh cũng nhìn về phía hắn, nụ cười thanh nhã mà thuần khiết.
Rất tiếc —— hay là may mắn, sự yên tĩnh không đồng nhất ở cả trong lẫn ngoài như thế nhanh chóng bị một đám khách không mời mà đến cắt đứt. Việt Thanh khẽ mím môi, lộ ra mấy phần không vui : "Là đoàn người của Tôn đạo hữu, ta đi một chút xem có chuyện gì. "
" Ta cũng đi cùng. " Tiêu Minh chống đỡ thân thể, không nhịn được ho nhẹ mấy tiếng, khuôn mặt mới hơi ửng đỏ lại trắng bệch. Việt Thanh vội vàng đỡ lấy tay hắn, Tiêu Minh tựa vào gã, khẽ mỉm cười, "Để ngươi một mình đối mặt hắn, ta không yên lòng. "
Ánh mắt Việt Thanh sáng lên, không nhịn được nhếch môi, định khuyên can nhưng lại thôi, động tác càng cẩn thận, đỡ Tiêu Minh xuống giường.
Mặc dù thương thế " chưa lành ", nhưng nếu đi vài bước đường thì không ngại, Tiêu Minh sóng vai Việt Thanh ra khỏi phòng, chỉ thấy đoàn người Tôn Phi Nghiễm đã sớm chờ không được, lại như nhẫn nhịn không nổi giận.
Thấy hai người, đôi mắt Tôn Phi Nghiễm quét một vòng toàn thân Tiêu Minh, hài lòng, lại tựa như không bận tâm: "Thương thế Triệu đạo hữu thế nào rồi? "
"Cũng không có gì đáng ngại." Thanh âm Tiêu Minh yếu ớt, hoàn toàn không phấn khích —— hắn đang giả bộ bị bệnh, đừng nói Tôn Phi Nghiễm chỉ đứng ở đằng xa nhìn hắn một chút, dù có tới thật gần, cũng sẽ không sinh ra chút hoài nghi. Không thấy Việt Thanh chung sống với hắn lâu như vậy, thậm chí tự tay bôi thuốc cho hắn, cũng không nhìn ra bất cứ vấn đề gì sao?
"Không sao là tốt rồi. " Tôn Phi Nghiễm cong khóe môi, trong giọng nói không có chút thành ý, dù sao y chỉ tùy tiện hỏi, cho dù Tiêu Minh chết, có lẽ y càng vui mừng. Sau khi " quan tâm " Tiêu Minh xong, Tôn Phi Nghiễm lập tức nhìn về phía Việt Thanh, trong nét nhu hòa khó có thể che giấu sự cứng rắn, "Ta đã dạy dỗ đám người tập kích các ngươi một phen, hôm nay bụi bẩn đã sạch, các ngươi không cần lo lắng —— Khoảng thời gian này chưa từng đi ra ngoài đánh đàn, Việt đạo hữu cũng có chút ưu phiền đi? "
Tiêu Minh cùng Việt Thanh tự nhiên hiểu ý Tôn Phi Nghiễm. Việt Thanh cắn môi, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Minh, trong ánh mắt lo lắng, gã nhẹ nhàng vuốt cằm : " Ta hiểu, hôm nay... hay là ngày mai? "
"Dây dưa sang ngày khác thì phiền quá. " Tôn Phi Nghiễm khẽ cười một tiếng, "Hôm nay đi—— về phần Triệu đạo hữu, nên lưu lại dưỡng thương cho thỏa đáng, để tránh lại có việc gì ngoài ý muốn, dù sao, bây giờ Huyễn Minh cảnh không yên ổn chút nào. "
Tiêu Minh lúc trước liên tục dặn Việt Thanh cẩn thận Tôn Phi Nghiễm, không thể chung một chỗ, hôm nay tự nhiên không thể tự đánh mặt mình, hắn theo bản năng nhảy tới trước một bước : " Ta ——"
Lời còn chưa dứt, Tiêu Minh liền bị Việt Thanh đè lấy bả vai.
"Triệu đạo hữu không cần phải lo lắng, một mình ta không thành vấn đề. " Ánh mắt Việt Thanh mang theo trấn an cùng vui sướиɠ, nhẹ nhàng lắc đầu, mà Tiêu Minh đang chờ câu này của gã.
Có chút tự trách liếc nhìn thân thể "rách nát" của mình, trong giọng nói của Tiêu Minh nồng nặc rầu rĩ: "Ngươi nhất định cẩn thận. "
"Yên tâm đi, Triệu đạo hữu, bọn ta sẽ bảo hộ Việt đạo hữu an toàn. " Mắt thấy Tiêu Minh cùng Việt Thanh cứ như sinh tử ly biệt quyến luyến không thôi, Tôn Phi Nghiễm khá bất mãn, ngữ điệu trở nên ác liệt.
Hai người nghe ra đối phương không thích, không nhiều lời nữa, Việt Thanh cất bước đi đến chỗ Tôn Phi Nghiễm, mà Tiêu Minh thì đứng tại chỗ, lo âu đưa mắt nhìn thân ảnh của gã từ từ biến mất, trong con ngươi xẹt qua một tia giễu cợt.
Ban đầu hắn còn lo lắng một hai phần với Việt Thanh, sợ Tôn Phi Nghiễm làm ra chuyện gì với gã, mà bây giờ... dù có thật sự xảy ra vấn đề gì, nên lo lắng cũng là Tôn Phi Nghiễm nhỉ?
Việt Thanh cùng Tôn Phi Nghiễm, cũng coi là ác nhân tự có ác nhân trị? Dù sao Tiêu Minh rốt cục cũng thoát khỏi Việt Thanh nên có thể nói vô cùng sảng khoái, cuối cùng hắn cũng có thể tiếp tục tiến hành kế hoạch lúc trước bị Việt Thanh cắt đứt.
Trong khoảng thời gian hắn " dưỡng thương ", Minh thành bộc phát một hồi xung đột lớn, chủ trương phát động chiến tranh là lực lượng của Tôn Phi Nghiễm cùng một phái khác tranh đoạt bá quyền chân chính trong Minh thành.
Mặc dù tổn thất không nhỏ, nhưng từ bộ dáng thỏa mãn đắc ý kia của Tôn Phi Nghiễm, y hẳn là người thắng lần này. Chỉ tiếc Tiêu Minh cũng không thích tình trạng độc quyền, hắn thấy, " trăm hoa đua nở " mới rực rỡ nhất.
Lúc trước theo giúp Việt Thanh " bán nghệ ", Tiêu Minh cũng không dừng việc dò xét tình huống phân chia của các thế lực, thậm chí nhân cơ hội để lại trên người " dê béo" chút vật làm dấu. Trừ tu giả đỉnh cấp Kim Đan khiến Tiêu Minh phải cực kỳ cẩn thận ra, tu vi và thủ đoạn của Tiêu Minh đủ để hắn khinh thường những tu giả khác —— Dĩ nhiên, vì phòng ngừa đυ.ng phải người thích giả heo ăn hổ như hắn, Tiêu Minh cũng thận trọng quan sát hồi lâu, sau đó mới xác định người sẽ xuống tay.
Hết thảy đối với Tiêu Minh mà nói tương đối thuận lợi, sau khi hắn dò xét thực lực đối thủ, hoàn cảnh chung quanh liền dựa theo dấu hiệu mình lưu lại mà tìm được mục tiêu thứ nhất —— thủ hạ của Tôn Phi Nghiễm —— đợi quân địch suy yếu rồi tấn công, tập kích thả lưới bắt hết đối phương.
Hiển nhiên, sau khi trải qua trận tranh đấu mấy ngày trước, thực lực đám tu giả này chưa hoàn toàn khôi phục, cũng không ngờ tới " địch nhân " rõ ràng đã yếu thế, trong khi bọn họ thoáng thở phào nhẹ nhõm lại đột nhiên vùng dậy.
Mà chỉ chần chờ trong chốc lát, đã đủ khiến bọn họ mất mạng.
Tiêu Minh khoái trá lấy tất cả pháp khí tích trữ trên thi thể, lại mang hai cỗ thi thể trong Lăng Tiêu cung ra ngoài —— Để đề phòng Việt Thanh, hai cỗ thi thể này để trong Lăng Tiêu Cung đã lâu, thật may linh khí trong Lăng Tiêu cung đầy đủ, thi thể không thối rữa, nhìn qua không khác mấy so với lúc vừa chết.
Dĩ nhiên, cho dù vậy, cách làm " phí của trời " như thế đã khiến khí linh bất mãn hồi lâu, mỗi ngày đều huyên thuyên oán trách bên tai Tiêu Minh, khiến hắn phiền không chịu nổi.
Ngụy tạo thật tốt hiện trường tranh đấu, Tiêu Minh trong nháy mắt mang theo một túi đầy tiền, công danh sự nghiệp rực rỡ.
Hắn thích nhất việc quấy ao đục nước, sau đó thừa nước đυ.c thả câu, Huyễn Minh cảnh chính là nơi mà ngươi chết ta sống, nơi này không có bá chủ mà mọi người phải thần phục, chỉ có các dã thú hiếu thắng, cắn xé lẫn nhau.
Về phần sau khi những thi thể này bị phát hiện sẽ dẫn đến điều gì, Tôn Phi Nghiễm sẽ hoài nghi người nào, sẽ nghi ngờ người nào —— nó không liên quan đến Tiêu Minh, dù sao hắn chỉ là một tên tu giả trung kỳ Kim Đan bị thương nặng, là một gã ngay cả đi bộ cũng ho khan liên tiếp, ốm yếu thất tha thất thểu, không phải sao?
Sau khi làm xong hết thảy, Tiêu Minh lần nữa trang bị phù chú ẩn thân, lặng yên không một tiếng động lẻn về điểm dừng chân, an an phận phận nằm trên giường. Mà sau khi hắn nghỉ ngơi một lát, thì cảm ứng được pháp trận phòng thủ bị người ngoài tác động.
Vì sắm vai hình tượng vô cùng quan tâm bằng hữu, Tiêu Minh vội vàng xuống giường, ra khỏi phòng, chỉ thấy Việt Thanh sắc mặt khó coi, ẩn nhẫn tránh né hai gã tu giả táy máy tay chân, mập mờ trêu chọc.
Mặc dù trong lòng Tiêu Minh khá tò mò chuyện này, bên ngoài lại giận tím mặt. Hắn bước nhanh mở pháp trận phòng thủ ra, che Việt Thanh ở sau mình, cáu kỉnh quát lên : " Các ngươi đang làm gì?!"
Lúc nói chuyện, Tiêu Minh đụng vào vết thương thế vốn chưa khép lại hoàn toàn, ngực đau nhức một hồi, không chút keo kiệt xuất ra không ít máu để cường điệu sự " trọng thương chưa lành " của mình.
"Triệu Hàm..." Thanh âm của Việt Thanh tràn đầy lo lắng khẩn trương, theo bản năng kéo lấy ống tay áo Tiêu Minh, cố gắng giúp hắn " tỉnh táo ", mà sắc mặt hai tên tu giả bị Tiêu Minh không chút khách khí đối đãi như thế cũng cực kỳ khó coi, thiếu chút nữa không nhịn được động thủ.
Sắc mặt Tiêu Minh trắng bệch, thân thể lại thẳng tắp như thanh tùng, rõ ràng vì bị thương mà khó nén nổi vẻ run rẩy yếu đuối, lại phát ra khí thế cực mạnh, khiến người ta theo bản năng sợ hãi.
—— Từng ở bên Huyền Việt lâu như vậy, khí thế cấp trên của Tiêu Minh tự nhiên học được mười phần mười, mặc dù hắn xưa nay " bình dị gần gũi", không biểu hiện nhiều, nhưng ở thời khắc mấu chốt vẫn có thể lấy ra hù người.
Mặc dù Tiêu Minh không có tư thái, Việt Thanh lại là tên nhạc tu không có sức chiến đấu, nhưng hai tên tu giả bộ dáng bệ vệ bị Tiêu Minh đè ép một cái, lại nghĩ tới Tôn Phi Nghiễm có tâm tư không thể cho ai biết với Việt Thanh, đành phẫn nộ tạm thời thối lui, nhưng lại ghi nợ hai người trong lòng.
Mắt thấy khách không mời mà đến sau khi gác chuyện phất tay áo đi, Tiêu Minh rốt cục thở phào nhẹ nhỏm, thân thể hơi lắc lư, lập tức được người sau lưng đỡ.
Tiêu Minh nghiêng đầu nhìn về phía Việt Thanh, vừa muốn trấn an đối phương, liền phát hiện con ngươi gã tràn đầy sự hưng phấn điên cuồng, cùng nét mặt thấp thỏm bất an và lo lắng tạo thành hai thái cực—— khiến người ta rợn tóc gáy.
Mặc dù ánh mắt khác thường kia chỉ thoáng qua rồi biến mất, toàn thân Tiêu Minh cũng không khỏi nổi da gà, đột nhiên có chút hoài nghi lựa chọn chơi trò giả tạo với đối phương có chính xác hay không.
—— Có cảm giác... tình hình đang càng ngày càng mất khống chế...
= Hết chương 51 =