Ho nhẹ mấy tiếng rồi khạc ra một búng máu, Tiêu Minh chậm rãi đứng dậy, thân thể run rẩy thấm đẫm máu, pháp bào bị tàn phá thảm hại, hắn lấy ra một viên đan dược, ăn vào.
Loại chuyện lấy yếu chống mạnh, khiến những kẻ khác bị cắn ngược lại này Tiêu Minh làm vô và thuần thục. Hắn không biết đã dùng loại phương pháp này để sống sót bao nhiêu lần, mà đồng dạng, hắn tuyệt đối sẽ không thiếu cảnh giá với bất kỳ ai, dù đối phương thoạt nhìn đã chết, hoàn toàn không có lực phản kháng.
Chu Ngô hơn hắn hai cảnh giới nhỏ, nếu như muốn cứng đối cứng, Tiêu Minh chắc chắn không thể bằng đối phương, huống chi hắn cũng không muốn vì vậy mà lật con át chủ bài, bại lộ tu vi chân thật —— nó không đáng giá, một chút cũng không đáng giá.
Cho nên, nếu muốn chiến thắng và thắng một cách công minh, không bị hoài nghi, Tiêu Minh chỉ có thể dùng phương pháp này.
Cũng giống như Tiêu Minh giỏi về ngụy trang bề ngoài, phong cách chiến đấu của hắn cũng hư ảo khó lường, trừ khóa linh trận và ấn Phiên Thiên vào phút cuối, toàn bộ hành động lúc trước của Tiêu Minh đều là giả để hấp dẫn con mồi rơi vào bẫy rập. Chưa đến cuối và, có lẽ không ai có thể từ cử động và nét mặt của Tiêu Minh nhìn ra hắn muốn làm gì.
Thời điểm bắt đầu triệu hồi rừng trúc, Tiêu Minh đã lên kế hoạch mọi thứ rất tốt, ảo cảnh rừng trúc chỉ là mặt ngoài, các lá trúc bị phá hủy mới là mục tiêu chân chính của hắn. Nếu Chu Ngô coi mình là trái hồng mềm, như vậy Tiêu Minh sẽ mềm cho hắn xem, dù sao Chu Ngô cũng không phải là loại tu giả chỉ dựa vào đống đan dược, vô luận là ý thức chiến đấu hay pháp bảo trong tay, đều khiến Tiêu Minh không thể khinh thường.
Tiêu Minh cố ý dụ Chu Ngô khinh thường mình, dù là rừng trúc, rồng nước hay pháp bảo cấp thấp, đều nhắn nhủ với đối phương mình rất dễ bị lấn áp, như vậy Chu Ngô sẽ không sử dụng pháp bảo hay pháp thuật cường đại, mà Tiêu Minh có thể giảm bớt tiêu hao chân nguyên, dồn vào một chiêu cuối và, cũng là kích mang tính quyết định.
Tiêu Minh lấy lá trúc, pháp bảo và máu tươi từng chút từng chút bày tỏa linh trận (trận xiềng xích), còn là tỏa linh trận cao cấp nhất, mỗi một lần hắn di động và mỗi một lần ném pháp bảo nhìn như loạn xà ngầu, trên thực tế lại có sắp xếp. Thậm chí vì khiến người có kinh nghiệm phong phú như Chu Ngô không phát hiện hắn đã bày hơn phân nửa trận pháp, Tiêu Minh còn dùng ánh mắt và cử động chọc giận gã, khiến gã bị lửa giận làm mờ đầu óc, không thể tĩnh táo suy tính, quan sát và phân tích —— dù sao, dựa vào những hiểu biết của Tiêu Minh về Chu Ngô, người này xưa nay ngạo mạn nóng nảy, bị Tiêu Minh đùa bỡn trong lòng bàn tay cũng là chuyện bình thường.
Đúng như kế hoạch của Tiêu Minh, toàn bộ phản ứng của Chu Ngô đều bị hắn dự đoán được, nhìn Chu Ngô như nắm giữ toàn bộ quyền chủ động, gã là con mèo vờn chuột, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn bị Tiêu Minh nắm mũi dẫn đi, mà phút cuối gã đáp xuống, cũng nằm trong dự liệu —— thậm chí, gã còn chưa kịp dùng thực lực chân chính của mình, đã phải ôm hận chết trong tay Tiêu Minh.
Kiêu ngạo khinh địch, quả thật là đại kỵ của tu sĩ trong lúc đấu pháp, chỉ tiếc đại đa số tu giả ỷ vào tu vi cao thâm của mình, nhiều lần đều phạm sai lầm như vậy. Bọn họ coi đối phó con kiến không cần sử dụng toàn lực, kết quả bị con kiến cắn chết, vừa đáng thương lại buồn cười.
—— Cho nên, Tiêu Minh cho tới bây giờ đều dùng chiêu này, cắn chết không biết bao nhiêu "tiền bối " tu vi cao thâm hơn hắn, sau đó sống đến hôm nay.
Tiếng ho nhẹ của Tiêu Minh rốt cục khiến mọi người lấy lại phản ứng, nhìn về tu giả trẻ tuổi bị thương rất nặng, lảo đảo sắp ngã trên đài kia, ánh mắt lập tức thay đổi.
Vốn nghĩ hắn chỉ là người bất hạnh bị chọn trúng, không nghĩ tới đối phương không những không bỏ mình, lại còn giả heo ăn hổ bóp chết đối phương, thần hồn câu diệt, khiến người ta phải cảm thán tài nghệ.
Tu giả tới đây tham gia tỷ thí có thể không có ánh mắt chuẩn xác, cho dù trước kia không phát hiện, nhưng giờ phút này cũng rất nhanh giác ngộ, biết tên "Triệu Hàm " vô danh này là đã lấy yếu thắng mạnh như thế nào.
Không thể không nói, lúc này nhìn về khí chất ôn nhuận hiền hòa kia của đối phương, tất cả mọi người không khỏi thấy lạnh sau lưng, luôn miệng cảm khái người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài —— là ai nói vị tu giả Triệu Hàm này ôn hòa dễ gần vậy, ánh mắt hắn ta mù rồi! Hàng này rõ ràng là bẫy chết người đấy?! Tâm cơ thủ đoạn như thế, hoàn toàn khác biệt với bản tính chung của Thiên Huyền phái!
"Sư phụ! "Mắt thấy trận đấu kết thúc, Lục Thiên Vũ rốt cục thoát khỏi sự áp chế của người bên cạnh, phi thân lên lôi đài, thần sắc lo lắng đỡ lấy Tiêu Minh, Tiêu Minh chỉ tỏ ra không sao khẽ vuốt cằm.
Thấy Tiêu Minh bình an vô sự, Huyền Việt thoáng thở phào, bước chân y khẽ nhúc nhích, như muốn tiến lên, cuối và vẫn đứng yên, thế nhưng chậm rãi buông chuôi kiếm đang cầm chặt ra, ngón tay dùng sức đến mức có chút phát đau—— lòng bàn tay là một mảnh mồ hôi, hiển nhiên, dù y tin tưởng Tiêu Minh có thể chuyển bại thành thắng, những khẩn trương lo âu trong lòng cũng không sẽ vì vậy mà biến mất.
Ngực có chút ê ẩm và buồn bực, Huyền Việt bởi vì vết thương khắp người Tiêu Minh mà đau lòng, rồi lại thấy vui sướиɠ hắn đã dùng sự thông tuệ của mình và thủ đoạn diệt trừ nguy cơ này. Rõ ràng Tiêu Minh trên đài vẫn cười hòa nhã, nhưng nụ cười này lại uy nghi hiển hách, dương dương tự đắc, chói mắt khác xa với nụ cười trong trí nhớ của y, khiến tâm tình Huyền Việt kích động.
"Sư thúc? "Gã thanh y đã nhìn ra quan hệ của sư thúc và tên tu giả trên đài kia vô cùng tốt, vừa cảm thán thủ đoạn của đối phương không tầm thường khiến tầm mắt mình được mở mang, vừa tò mò vì sao sư thúc rõ ràng khát vọng, lại dừng chân không tiến lên, "Ngài có đi không? "
"... Không cần. " Huyền Việt chậm rãi lắc đầu, mang theo một tia mất mác mà bản thân không phát giác, "Có lẽ hắn không muốn thấy ta vào lúc này. "
Huyền Việt hiểu rõ Tiêu Minh, hiểu rõ hắn kiêu ngạo dường nào. Bất cứ lúc nào, chỉ cần có thể tự mình giải quyết, Tiêu Minh tuyệt đối sẽ không lệ thuộc vào người khác, cũng không muốn người bên cạnh nhúng tay quá nhiều. Nếu bây giờ y lên đài, bị người biết được quan hệ giữa mình với Tiêu Minh, mọi người sẽ đối đãi với Tiêu Minh thế nào đây? Huyền Việt biết thân phận mình đặc thù, dù y không làm gì, nhưng chỉ cần ra mặt, mọi người sẽ theo bản năng đặt đại đa số chiến công trên người y.
—— Giống như thời điểm Tiêu Minh còn là đạo lữ của y, rõ ràng pháp khí, đan dược, triện phù của Tiêu Minh, tất cả đều do chính hắn làm ra, nhưng mọi người lại cho rằng đó là của Huyền Việt cho, hôm nay nghĩ lại, có lẽ Tiêu Minh phiền muộn về nó, bài xích chán ghét nhỉ?
Cho nên, y không làm gì hết, chỉ cần lặng lẽ nhìn là được, để một mình Tiêu Minh nhận lấy những tôn sùng và thán phục hắn đáng nhận được.
Vẻ mặt của Huyền Việt hơi có chút rối rắm khiến cho gã thanh y bên cạnh không khỏi ngạc nhiên.
Hắn nghiêng đầu, sờ sờ mũi, liên tục trấn an nhất định là hắn nhìn lầm rồi.
—— Sư thúc cao lãnh của bọn họ hẳn sẽ có không biểu tình giống như một con cún bị chủ nhân ghét bỏ, ném sang một bên như vậy!
Chắc chắn! Nhất định là như vậy! Gã thanh y tự động tẩy não mình, trong tay lại theo bản năng thả ra một tờ phù đưa tin, tính toán kể lể một phen với sư phụ việc mình bị kinh sợ hôm nay.
Nếu như nói xem những người xem chiến chỉ cảm khái hai tiếng sự không liên quan đến mình, thì Tuyền Cơ môn mất đi nhân vật quan trọng có khả năng tiến cấp Nguyên Anh, đại khái chỉ có thể nói là vành mắt muốn tét —— bọn họ vốn không nghĩ đến Chu Ngô sẽ bỏ mạng trên tay Triệu Hàm, cái tên trong ngoài không đồng nhất đó!
"Tốt! Thật là thật tốt quá! Triệu! Hàm! " Nguyên Anh đạo quân cầm đầu nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng, cơ hồ muốn phanh thây xé xác hắn, mà những người ở Thiên Huyền phái nghe ra sát ý trong lời ông ta, lập tức cũng phẫn nộ đứng dậy.
Ban đầu bọn họ không ra mặt là do bị khí thế của Chu Ngô lấn áp, cũng cho rằng đó là ân oáng riêng giữa Chu Ngô và Triệu Hàm, người bên cạnh không tiện nhúng tay. Thế nhưng sau đó, bọn họ nghe được mọi người nghị luận rồi hiểu rõ ẩn tình bên trong, không khỏi tức giận cùng cực vì âm mưu của Tuyền Cơ môn, nhưng đấu sinh tử đã quyết, bọn họ không thể thay đổi.
Hiện tại, Triệu Hàm bình an, lại thắng được Chu Ngô trong trận đấu sinh tử, Tuyền Cơ môn không để ý đến mặt mũi còn làm khó dễ như vậy thì bọn họ cũng không thể chỉ ngồi nhìn, để Triệu Hàm một mình chịu đựng.
Quyết định thật nhanh, trưởng lão Kim Đan dẫn đầu tiến lên trước một bước, trực tiếp đón lửa giận của Nguyên Anh đạo quân Tuyền Cơ môn, không kiêu không hèn: "Đây là đấu sinh tử, sinh tử tùy mệnh, dù có đạo tiêu thân vẫn, cũng không thể oán hận! "
Dưới con mắt mọi người, Tuyền Cơ môn cũng không chiếm bất cứ đạo lý gì, dù sao chuyện là bọn họ gây ra trước, cái chết của Chu Ngô cũng chỉ là tự làm tự chịu, quan trọng hơn, nếu Tuyền Cơ môn tiếp tục dây dưa, có lẽ sẽ khiến Lạc Thủy cung bất mãn —— ban đầu khi Chu Ngô tuyên chiến sinh tử trên lôi đài, người trông coi lôi đài đã có chút không vui, bay giờ ánh mắt nhìn bọn họ càng châm chọc.
Tuyền Cơ môn tuy là tông môn hạng trung, nhưng cũng không phải là loại không thể buông tha , mà một tông môn hạng trung lại dám can đảm khıêυ khí©h gây chuyện trong tỷ thí tông môn do Lạc Thủy cung cử hành, đánh vào mặt mũi của Lạc Thủy cung, hậu quả là gì có thể tự rõ.
Nguyên Anh đạo quân hít một hơi thật sâu, cố gắng nén lửa giận sôi trào, cười tựa như không : "Đương nhiên, đấu sinh tử, sinh tử tùy mệnh, Tuyền Cơ môn không có bất mãn. "Dừng chốc lát, ông ta đột nhiên chuyển giọng, "Nhưng, có thể hay không xin mời vị đạo hữu này bỏ dịch dung, lấy mặt mũi thực đối diện với chúng ta? "
Lòng Tiêu Minh rung động, thầm cười khổ tu vi của mình quá kém, quả nhiên bị người ngoài chỉ ra chuyện dịch dung. Hắn nhìn lướt qua biểu tình có vẻ kinh ngạc của những người trong Thiên Huyền phái ở dưới đài, ngoài mặt cũng không briểu lộ gì cong khóe miệng, ẩn ẩn trào phúng: "Lấy mặt thật đối diện? Để làm gì? Để sau này "không cẩn thận " ngoài ý muốn bỏ mình sao? "
Hiển nhiên, Tiêu Minh trong lúc chiến đấu bại lộ bản tính nên cũng không có ý định tiếp tục giả dạng người tốt mềm yếu nữa, huống chi nếu như hắn tiếp tục mềm mỏng, bị đối phương thừa thắng truy kích, khó tránh khỏi sẽ rơi vào thế bị động : "Ta có dịch dung hay không là chuyện của ta, chỉ cần ta không làm chuyện vô sỉ hèn hạ, không thẹn với lương tâm, dù dịch dung thì có quan hệ gì tới người xung quanh đâu? Ta thích dịch dung, tự nhiên ta có đạo lý của ta, mỗi người đều có bí mật không thể nói—— huống chi, nó cũng rất có lợi cho việc thoát khỏi một ít hạng người mặt ngoài tươi cười sau lưng tiểu nhân, không phải sao? "
Dù sao đã hoàn toàn phơi bày bản mặt với Tuyền Cơ môn, một cái mạng Chu Ngô, khiến Tiêu Minh không thể bắt tay giảng hòa với họ. Vô cùng tự nhiên, Tiêu Minh không để ý tới lời nói nữa đặt Tuyền Cơ môn ở phía đối lập, mỉm cười nhạo báng, trực tiếp đánh vào mặt mũi của người ở Tuyền Cơ môn, dù trong lòng bọn họ giận dữ, vẫn không thể xông lên.
"Ôi, Thiên Huyền phái thật đúng là rộng lượng! Thậm chí ngay cả kẻ giấu đầu lòi đuôi này cũng can đảm thu vào môn! " Dùng lời không chiếm được tiện nghi Tiêu Minh, Nguyên Anh chân quân Tuyền Cơ môn cười lạnh một tiếng, lại hướng về phía Thiên Huyền phái gây khó dễ, mưu toan phá hư quan hệ giữa cả hai.
Ánh mắt Tiêu Minh âm trầm, trong lòng lại nhanh chóng tính toán —— nếu bị người ở Thiên Huyền phái biết được mình vẫn dịch dung, như vậy Thiên Huyền phái này, hắn có lẽ cũng không ở nổi nữa, thật là đáng tiếc.
Trong khi Tiêu Minh suy tính nên thay hình đổi dạng như thế nào, hoặc là nếu đã giải quyết phiền toái là Huyền Việt, dứt khoát lại trở về dùng thân phận Tiêu Minh, thì câu trả lời của trưởng lão Thiên Huyền phái lại làm hắn cực kỳ kinh ngạc.
"Chuyện Triệu trưởng lão dịch dung, Thiên Huyền phái chúng ta tự nhiên biết rõ, cũng thông cảm nổi khổ tâm của hắn. Huống chi đây là chuyện nội bộ Thiên Huyền phái, có quan hệ gì với các ngươi đâu! " Hiện giờ, Tuyền Cơ môn trong mắt người của Thiên Huyền phái chỉ có thể nói là vô cùng thấp kém, dù bọn họ đơn thuần, không hiểu thế thái nhân tình, cũng tuyệt đối sẽ không tiếp nhận kế ly gián ngu xuẩn như vậy! So với Tuyền Cơ môn, bọn họ càng nguyện ý tin tưởng "Triệu Hàm " vì Thiên Huyền phái cúc cung tận tụy, lao tâm lao lực.
Vào lúc đó, trưởng lão Lạc Thủy cung trên đài không khỏi nhíu mày một cái, không kiên nhẫn chờ hai phái lãng phí thời gian. Lão cho là mình cần ra mặt giải quyết, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Huyền Việt đang đứng—— mặc dù vị tổ tông này chỉ tới đây giải sầu, nhưng là quyền quyết định trong sự kiện lại không thể nghi ngờ.
Trưởng lão vốn tưởng rằng Phong chủ Huyền Việt lười hỏi tới mấy chuyện nhỏ này, nhưng không ngờ đối phương lại lạnh lùng nhìn về hướng Tuyền Cơ môn, ánh mắt tỏ ý không thích, thoáng chốc, trưởng lão Lạc Thủy cung đã hiểu ra.
"Cho dù Triệu đạo hữu dịch dung, cũng tuân theo điều lệ lần so tài này, thêm việc hắn là người trong Thiên Huyền phái, Tuyền Cơ môn cdãddaxđã lo chuyện bao đồng rồi! " Trưởng lão mặt không vui trách mắng, mắt nhìn thẳng vào Tuyền Cơ môn, "Đấu sinh tử là Chu Ngô nói, Triệu Hàm chiến thắng cũng không vấn đề, về phần những thứ khác, hai phái các ngươi giải quyết sau, chớ có làm trễ nải thời gian! "
Trưởng lão Lạc Thủy cung một phen khiển trách, nhất thời khiến người ở Tuyền Cơ môn không dám cãi lại, sắc mặt hoặc là đỏ bừng hoặc là tái nhợt khom người hành lễ, ủ rũ cúi đầu.
"Còn nữa, tông môn tỷ thí là để thể hiện thực lực tài nghệ của tông môn, không phải để các ngươi chấm dứt tư thù! Tuyền Cơ môn gan lớn vọng động, theo lý phải chịu phạt! " Trưởng lão Lạc Thủy cung vốn không ưa Tuyền Cơ môn và Chu Ngô—— mặc dù rất bình tĩnh, lão cũng biết mấy động tác nhỏ của Tuyền Cơ môn lúc trước, thế nhưng lười quản nhiều.
Khi số lượng tu giả Nguyên Anh của Tuyền Cơ môn gia tăng, thái độ của bọn họ càng tỏ ra phách lối ngạo mạn, mặc dù bậc nhãi nhép này Lạc Thủy cung vốn nhìn không thuận mắt, nhưng thuận tay mượn chuyện này chèn ép một phen khí thế cũng không sai.
Dĩ nhiên, quan trọng hơn chính là, đối phương khiến Huyền Việt bất mãn, theo tình theo lý, trưởng lão Lạc Thủy cung quyết định trừng phạt thật nghiêm.
Nghe trưởng lão Lạc Thủy cung nói, sắc mặt của mọi người ở Tuyền Cơ môn càng trầm xuống, ngoại trừ ấm ức không dám nói nhiều, cũng không dám tiếp tục phẫn nộ với Tiêu Minh và Thiên Huyền phái—— thế nhưng ai cũng biết, hai phái đã kết tử thù.
Tâm tình Tiêu Minh không tệ nghe trưởng lão Lạc Thủy cung xử phạt Tuyền Ki Môn, thầm than bọn họ ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo —— mà không chỉ là một nắm —— vừa được Lục Thiên Vũ dìu xuống lôi đài, hắn đã bị mọi người trong Thiên Huyền phái vây quanh.
Thấy ánh mắt mọi người nhìn hắn tràn đầy vẻ tự trách và dò xét, Tiêu Minh có chút khó chịu, hắn hấp hé môi, tính giải quyết dứt khoát: "Chuyện dịch dung... ta rất xin lỗi. "
Mọi người ở Thiên Huyền phái ngạc nhiên, ngay sau đó, trưởng lão đứng đầu vỗ vỗ bả vai Tiêu Minh: "Nói không có bất kỳ ngăn cách, đó là giả, dù thời gian chung đυ.ng không lâu nhưng bọn ta đối với ngươi thật lòng thực ý, thế nhưng ngay cả diện mạo chân thật của ngươi cũng không biết, khó tránh khỏi cảm thấy bất bình —— nhưng chúng ta hiểu, ngươi tất nhiên có nổi khổ tâm, cho nên, ngươi cũng không cần quá mức chú ý, chỉ cần ngươi không gây ra chuyện gì ảnh hưởng quá nghiêm trọng đến Thiên Huyền phái, ngươi mã mãi là một phần tử của Thiên Huyền phái. "
"Không tệ, lần này cũng nhờ ngươi nhìn ra âm mưu chết bầm của Tuyền Cơ môn kia, nếu không chúng ta hôm nay vẫn chưa hay biết gì, bị người chiếm đi tiện nghi cũng không biết chút nào! " Một gã trưởng lão khác cũng chen lên, vừa lên tiếng chính là giận dữ bất bình giọng oang oang, "Ngươi cũng là bị Thiên Huyền phái làm liên lụy, nhìn ngươi ở trên đài chảy máu bị thương, chúng ta cái gì cũng không làm được, thật là ủy khuất ngươi! Nếu như ngươi vì Thiên Huyền phái hy sinh nhiều như thế, chúng ta cũng không kiêng kỵ chỉ trích ngươi, cũng chỉ là dịch dung mà thôi, có là gì chứ! "
Mọi người ngươi một lời ta một lời an ủi, khiến bên ngoài Tiêu Minh kinh ngạc, trong lòng một mảnh ấm áp—— đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác, mình thuộc về một tông môn, đây là một loại... cảm giác khiến người ta an tâm.
Tuổi thọ của tu giả rất dài, đại đa số tu giả xuất thân bình thường, sau khi bước vào đạo đồ liền đoạn tuyệt quan hệ với thế tục thân nhân. Đối với tu giả gia nhập tông môn mà nói, tông môn và sư trưởng, sư huynh đệ chính là thân nhân và gia đình của bọn họ. Tu giả gia nhập tông môn từ hồi còn tấm bé, sau khi lớn lên sẽ vì tông môn tận tâm hết sức, đây là một loại quan hệ khó có thể dứt bỏ, kéo dài cả đời tu giả.
Tiêu Minh không có sư môn, cũng không có sư trưởng, một mình hắn cực khổ trưởng thành, ngay cả sau khi kết làm đạo lữ cùng Huyền Việt ở Lạc Thủy cung gần trăm năm, cũng không chân chính rộng mở cửa lòng đi dung nhập tông môn này.
Lạc Thủy cung là danh môn đại phái, đối ngoại xưa nay cao lãnh, mà Tiêu Minh vô luận là xuất thân hay tu vi cũng không danh chính ngôn thuận, mới đầu Lạc Thủy cung bài