Chương 3

Nghe nói Thẩm Ly Thần Quân có khả năng nghiêng trời lệch đất, cải thiên hoán địa nhưng gần đây lại mắc phải chứng mất trí nhớ, biểu hiện cụ thể là sau khi tỉnh ngủ sẽ mất trí nhớ mang tính chọn lọc.

Cụ thể hơn nữa là...

"Sư tôn còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua không?"

Thành thạo pha ấm trà yêu thích nhất của Thẩm Ly, mặt mày thiếu niên trầm xuống, như bình tĩnh mà hỏi.

Thẩm Ly chậm rì rì mà uống một hớp trà, tiện tay đem chén trà đặt trên bàn nhỏ, thích ý dựa vào giường êm nhắm mắt giả bộ buồn ngủ: "Lớn tuổi, không nhớ rõ nữa, A Giác muốn hỏi chuyện gì?"

Lấy sự hiểu biết của y đối với Minh Giác, ở trước mặt y, Minh Giác tuyệt không có lá gan nói lung tung mạo phạm sư tôn.

Chỉ là Thẩm Ly cũng không định làm rõ câu nói kia. Lão Thần Quân đột nhiên đào hoa nảy mầm, đối tượng còn là tiểu đồ đệ mà trong lòng y luôn coi là hài tử mà đối đãi.....

Thẹn đến hoảng.

Mặt mo của lão Thần Quân ửng đỏ, quyết định giả chết, dù sao.... Dù sao tiểu đồ đệ này cũng chỉ là chim non mới kết tình, sau một thời gian dài không được đáp lại, thì tâm tư hơn phân nửa cũng sẽ phai nhạt thôi.

......

Thẩm Ly nghĩ còn rất tốt, nhưng tiểu đồ đệ dường như là quyết tâm, y không ngăn nổi.

Mỗi đêm một câu "Sư tôn, tâm con duyệt người" đúng giờ vang lên, so với chú chim non mỗi ngày đậu trên cành cây ca hát còn đúng giờ hơn, ngay cả khi không được đáp lại.

Thẩm Ly nghe được lại thở dài bất đắc dĩ.

Y quyết định muốn tránh né đến cùng, thời gian dần qua đi, thái độ chậm rãi xa cách.

Thẩm Ly sống lâu như vậy, thực tế sống rất nhạt nhẽo, chỉ lấy việc ăn xem như là một trong số ít những sở thích của y.

Trước đó y còn thường thường sai Minh Giác nghiên cứu chút món ăn mới, nấu cho y nếm thử, nhưng đã rất lâu rồi y không đưa ra yêu cầu như vậy nữa

Ngay cả khi Minh Giác nấu xong đặt trước mặt, y cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Không cần phiền toái như vậy, lớn tuổi, vẫn là ăn ít chút mới tốt.

Y tận lực nhấn mạnh hai chữ lớn tuổi, nhưng Minh Giác dường như không nghe thấy, vẫn như cũ làm các món ăn mới, mùi thơm kia cách thật xa cũng ngửi được, cực kỳ mê người.

Thẩm Ly dứt khoát không cho hắn mang vào.

Thế là Minh Giác làm xong liền đặt ở trên bàn đá nhỏ trong viện, không thúc giục, không hỏi, ngày hôm sau tới dọn dẹp thấy hộp cơm chưa hề được đυ.ng tới cũng không oán, không buồn.

Thẩm Ly rất phiền muộn.

Y đẩy cửa sổ ra, nhìn chân trời ánh trăng tròn dần dần khuyết lại, ngắm hồi lâu, y thở dài một tiếng, đè xuống tiếng ho khan trong cổ họng.

Người có buồn, vui, ly, hợp.

Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết. (*)

(* Người có buồn, vui, ly, hợp

Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết)

Thần tiên... cũng sẽ có.

Thiên địa sẽ có lúc tận, tuổi thọ của thần tiên.... cũng không phải vô hạn, các bằng hữu ngày xưa của y đã sớm cát bụi trở về với cát bụi, tuổi của y cũng đã cao, một bộ xương già, còn có thể ở cạnh tiểu đồ đệ bao lâu nữa đây.

Tiểu đồ đệ còn trẻ lại tràn ngập sức sống như vậy, tiền đồ vô hạn, xuân quang rực rỡ.

Cuối cùng, một đêm nào đó, Thẩm Ly hạ quyết tâm.

Gần đây y có chút thích ngủ, đôi khi cơn buồn ngủ dâng lên, một lúc sau đã ngủ ngay lập tức, khi ngủ lại mơ mơ màng màng, ý thức không thanh tỉnh.

Đêm nay y vẫn nằm trên cái cây thường thường nằm kia, lát sau đã ngủ mất.

Đột nhiên bừng tỉnh vì Minh Giác ôm y xuống.

Cánh tay hữu lực rắn chắc, một tay đỡ vai của y, một tay ôm chân y, tư thế phi thường tiêu chuẩn, đầu y chỉ cần hơi nghiêng, là có thể gần l*иg ngực ấm áp của thiếu niên.

Thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn của hắn.

"Sư tôn."

Y nghe thấy Minh Giác nhẹ giọng gọi mình.

Trong lòng Thẩm Ly giật mình, muốn tỉnh lại, nhưng mí mắt rất nặng, thân thể cũng rất nặng, y nhúc nhích cổ họng.

"..... con thương người."

Quả nhiên Minh Giác nói ra câu nói kia, chỉ là hôm nay hắn tựa hồ cũng không tính chỉ nói một câu như vậy.

"Bây giờ sư tôn cự tuyệt con cũng không sao, thời gian còn dài như thế, sư tôn có thể dần dần tiếp nhận con."

Thẩm Ly nghĩ giả bộ ngủ mê man như trước, vờ không nghe thấy.

"Đời này của Minh Giác, cũng sẽ không rời sư tôn."

Hô hấp nhẹ nhàng của Thẩm Ly có chút cứng lại.

Nói xong mấy câu nói đó, Minh Giác không nói gì nữa, thành thành thật thật ôm người về phòng, đặt lên giường, đắp kĩ chăn.

Như là một tiểu đồ đệ hiếu thuận.

Nhưng lúc Thẩm Ly cho là hắn muốn khép cửa rời đi, hắn bỗng nhiên đột ngột không chút nào đoán trước mà cúi người xuống.

Mi tâm Thẩm Ly cảm giác được có xúc cảm ấm áp, vừa chạm liền tách ra, phi thường ngắn ngủi.

Ngay sau đó cánh cửa phát ra âm thanh "kẹt kẹt" rất nhỏ, căn phòng ngay tức thì chìm vào yên tĩnh.

Thẩm Ly chậm rãi mở mắt ra, biểu tình hoảng hốt.