Quyển 1 - Chương 3

Ngón tay thon dài mạnh mẽ vừa vặn mở cửa, cửa phòng bạn cùng phòng bên cạnh truyền đến một tiếng rêи ɾỉ của một cô gái, bước chân của Sở Hoài Thiên dừng lại một chút, mới đóng cửa phòng lại, bên trong là tiếng da thịt bạch bạch, chỉ là tiếng đó vẫn có thể xuyên thấu qua tường cửa truyền đến, cách cũng không bao nhiêu.

Ngay sau đó là một tiếng thốt lên mềm mại rõ ràng truyền đến tai Sở Hoài Thiên, người đàn ông cau mày, người bạn cùng phòng này, buổi tối không ngủ xem phim A cũng là chuyện bình thường, còn thốt lên cái gì chứ.

Mấy âm thanh đó nhanh chóng biến mất, Sở Hoài Thiên cũng bôi thuốc xong, ngày mai đối với Sở Hoài Thiên mà nói là rất quan trọng, con mồi có thể mắc câu hay không thì phải xem ngày mai, đêm nay nhất định phải nghỉ ngơi sớm.

Chỉ là người đàn ông vừa nhắm mặt lại, trong đầu lại nhiều lần xuất hiện tiếng rêи ɾỉ mềm mại vừa rồi.

Một đôi mắt lạnh lùng chậm rãi mở ra, cách một bức tường chính là phòng của Nguyễn Đường, trên tường trắng nông sâu đều là vết trầy xước và móng tay, nhưng coi như khá sạch sẽ.

Sở Hoài Thiên nhìn chằm chằm vách tường hồi lâu, mắt nhắm lại mở ra, trong đồng tử mới hiện lên một tia hồng mang, vách tường trước mắt dần dần trở nên trong suốt, Sở Hoài Thiên nghĩ dù sao cũng không ngủ được, sẵn tiện luyện tập dị năng mới mở khóa, nhìn xem bạn cùng phòng của hắn đang làm gì.

Ánh sáng duy nhất ở phòng bên cạnh không ngừng lóe lên, là màn hình máy tính chiếu lên thân thể trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết trước màn hình đỏ bừng lên, đây là lần đầu tiên Sở Hoài Thiên nhìn thấy mặt Nguyễn Đường.

Người đàn ông đột nhiên nhắm mắt lại.

Ồn ào quá, hắn đang nói với tiếng tim đập thình thịch của mình.



Tai nghe được mua lúc sale, bên trong truyền ra tiếng động làm cho não bộ Nguyễn Đường ong ong, nhưng tiểu pháo hôi này vẫn không tháo xuống, đây là lần đầu tiên cậu được xem chuyện dâʍ ɖu͙© rõ ràng như vậy.

Trước kia anh trai phòng kế bên đã cho cậu một quyển sách trước khi đi ngủ, cậu nhìn thoáng qua vội vàng đặt nó ở dưới ổ, cũng nghiêm túc cảnh cáo chính mình sáu cây không sạch sẽ là không hóa hình, đó là lần duy nhất cậu mở cửa bước vào thế giới của người lớn.

Ai biết lần sau này chính là thứ vượt qua nhận thức của thỏ con như thế, lúc này cậu xấu hổ đỏ mặt, lại lúc dời ánh mắt bị hệ thống cảnh cáo.

Trong video, người phụ nữ cầm côn ŧᏂịŧ của người đàn ông, một đôi bàn tay trắng nõn nhờ có filter trượt lên xuống, đôi môi đỏ thỉnh thoảng hôn lên qυყ đầυ một cái.

Khuôn mặt Nguyễn Đường đỏ đến sắp nhỏ ra nước, ngón tay trắng nõn giống như đúc từ sợi tơ vươn vào trong quần sờ đến côn ŧᏂịŧ nhỏ đang mềm nhũn, tiểu pháo hôi lập tức cảm thấy chênh lệch bởi vì kích thước của mình không giống với video.

Cậu học theo động tác vụng về của cô nắm lấy côn ŧᏂịŧ nhỏ của mình, lại thế nào cũng không cứng nổi, tiểu pháo hôi cũng gấp gáp sắp khóc, ngược lại bởi vì ngón tay trượt xuống mà thỉnh thoảng đυ.ng phải khe bướm đang nhắm chặt mở ra một khe hở, nước da^ʍ chảy ra dính ướt qυầи ɭóŧ, vải mỏng ướt đẫm dán sát vào da thịt.

"Lạ quá..." Tiểu pháo hôi chạm ngón chân xuống đất, vẽ ra một đường cong uyển chuyển, ngón tay sờ đến bướm đang chảy nước: “A… Ở đây hơi ngứa..."

Thật ra cũng không phải ngứa lắm, nhưng thỏ ngốc không hình dung ra được cảm nhận cụ thể, chỉ có thể trống rỗng đưa ra kết luận.

Ngón út dính chất lỏng nhớp nháp, Nguyễn Đường nhận ra điều gì đó, vội vàng rút khăn giấy ra lau sạch nước trên ngón tay, sau đó cẩn thận cởϊ qυầи đùi màu đen nhăn nhúm dưới thân ra, cậu nhìn thấy qυầи ɭóŧ của tiểu pháo hôi rất ít, còn một cái quần khác bị treo trước cửa sổ, vẫn chưa khô.

Cậu sợ chờ một chút sẽ làm bẩn cái quần này rồi không mặc vào được nữa.