Chương 9: Cứu giúp

Trình Thất vừa định mở miệng thì bị đánh gãy, “Trình Thất, Uông Oánh! Hai người lại đây một chút!” Mạc tỷ vừa mới trao đổi công việc ở trên tay với phó đạo diễn xong, liền nghĩ đến cháu trai của mình làm ơn chiếu cố hai cô gái nhỏ, liền vội vàng chạy đến nhìn xem một chút.

Cũng may Uông Oánh lôi kéo anh Chu kia nói chuyện nửa ngày, vị trí của hai người cũng không có đổi, Mạc tỷ rất dễ dàng nhìn thấy hai người.

Nhìn đến Mạc tỷ ở trong đoàn phim luôn luôn có tiếng sấm rền giáo cuốn thế nhưng lại đến đây để đặc biệt gặp hai người, vừa thấy chính là để tới thể nghiệm ‘sinh hoạt minh tinh’.

Đáy mắt anh Chu hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó liền cười một chút, sảng khoái nói. “Nhìn bộ dáng này, hai người cũng không cần đi đoàn phim dân quốc kia nha, tôi đi trước đây, sau này còn gặp lại.”

Trình Thất nhìn về phía đối phương gật đầu sau đó liền lôi kéo Uông Óanh đi về phía Mạc tỷ. So với một người lần đầu tiên quen biết, không hề quen thuộc thì Mạc tỷ này hiển nhiên càng làm cho người khác yên tâm một chút.

Huống chi cô còn tưởng tiếp tục để xác nhận xem thử suy đoán của mình. Nhưng đáng tiếc là kế tiếp cho dù hai người có lục tục thay đổi quần áo rất nhiều lần, quay rất nhiều cảnh nhưng toàn bộ đều là diễn người qua đường giáp, không phải người nhà của người bệnh ở bệnh viện chính là cô hộ sĩ mang khẩu trang đi lướt mà qua. Căn bản là không có một tờ kịch bản nào làm Trinh Thất thử.

Vì vậy sau khi ăn ké một lần cơm hộp trong truyền thuyết ở đoàn phim, Trình Thất đã bị động bị Uông Oánh đang mệt đến không đi nổi kéo hướng chỗ ở đi.

Ở một nơi nào đó trong thành phố điện ảnh.

“Tiểu Bảo! Tiểu Bảo! Con làm sao vậy?! Đừng hù dọa bà nội mà.?!” Ở trước cửa một tiệm cơm, một bà cụ kinh hoảng mà nhìn cháu trai của mình. Ngữ điệu hoảng loạn la lên.

Bên đường có vài người đi ngang qua tò mò đứng lại, có thì bước chân thờ ờ vội vàng rời đi. Một cô gái nhìn giống như khách du lịch đứng ở bên cạnh tốt bụng nói, “ Có phải hay không là bị nghẹn tới rồi, hay là kêu xe cứu thương đi?”

“Bị nghẹn đến?” bà nội nhìn cháu trai của mình đang che miệng lại, không ngừng ho khan, đại não đang hoảng loạn cuối cùng cũng có trong nháy mắt bình tĩnh, nhưng sau đó lại càng thêm hoảng loạn, muốn duỗi tay ôm lấy cháu trai nhưng lại sợ tổn thương đến đứa bé, nên một đôi tay vẫn cứ hơi hơi đặt ở hai sườn của cậu bé.

Không biết khi nào lại tập trung nhiều người hơn nữa, cứ ùn ùn kéo đến còn có những tiếng nghị luận mà người khác không thể bỏ qua.

“Để cho người già xem trẻ em là không được! Quá sơ suất, ngay cả đứa bé bị nghẹn cũng không biết.”

“Đúng vậy! Cũng không biết là cho thằng bé ăn cái gì nữa.”

“Được rồi, vào thời điểm này đừng nói những thứ không có ích đó, nhanh nhanh mà đem dị vật trong cổ thằng bé lấy ra đi.”

“Lấy ra sao? Ai dám lấy? Lỡ như không thành công, đứa bé bị gì, ai chịu trách nhiệm, lỡ như lúc đó chọc một thân oan uổn làm sao?”

“Vậy bây giờ phải làm sao?”

Vẫn là cô gái lúc ban đầu mở miệng, bởi vì nhìn thấy bà lão nghe những lời nghị luận ma tuyệt vọng vội vàng nói, “Được rồi, thời điểm này mà nói bậy cái gì? Ở đây có bác sĩ sao? hoặc là hỗ trợ kêu xe cứu thương đi.”

“Tôi đã kêu xe cứu thương rồi, chính là sợ không kịp thôi!” Một chàng trai trên cổ treo camera giơ tay nói.

“Bác sĩ? Đúng, bác sĩ!” Bà lão nhìn gương mặt tím tái của cháu trai, đã nằm liệt trên mặt đất vội vàng bò dậy nhìn về phía đám người đang vây xem, khóc lóc cầu xin.

“Có ai là bác sĩ sao? Giúp giúp tôi với, giúp giúp Tiểu Bảo nhà chúng tôi với! Cầu xin mọi người, tôi không ăn vạ đâu! Tôi thực sự không ăn vạ mà, cho dù cuối cùng…… cầu xin mọi người! Ai tới cứu cứu Tiểu Bảo nhà chúng tôi đi!”

“Ô ô ô…”

Mà đám người đang vây xem nhìn đến thằng bé giờ phút này đã hôn mê, đều yên lặng lại, ngay cả hai người vừa mới nói nhao nhao cũng yên lặng lùi một bước về phía sau, không còn ai nói chuyện nữa.

Nhưng trong suy nghĩ của tất cả mọi người ở đây đều biết, xe cứu thương đã không tới kịp nữa rồi, cho dù hiện tại có một ít người sẽ biết cấp cứu thi thố lại có thể như thế nào? Hẳn là cũng không còn kịp nữa rồi.

Vừa mới bị Uông Oánh kéo qua tới thì Trình Thất liền nghe được hai chữ ‘bác sĩ’, sau đó bước chân liền dừng lại một chút, ở trong đầu liền hiện ra những lúc mà ba Trình đã nói với gương mặt chờ mong, ‘phải đối xử tử tế với người khác, phải học được thân thiện đồng cảm’.

Nhưng không đợi cô suy nghĩ nhiều thì hai chân của cô cũng đã chạy về phía đứa bé đang hôn mê kia, đem thằng bé bế lên tới, để thằng bé nằm ngửa ra mặt đất, cô quỳ gối, tựa 2 chân vào hai bên đùi thằng bé, nắm 2 bàn tay thành nắm đấm và ấn mạnh vào dưới xương ức của đứa trẻ theo chiều từ dưới lên trên.

Đột nhiên tạo áp lực, một cái, hai cái, ba cái,...