Chương 59: Giống nữ sinh

Nhưng dưới đáy lòng vẫn là để ý chuyện mình bị Lưu Tử Tuấn nói giống ‘nữ sinh’, cô không chút hàm hồ vỗ ‘bang bang bang’ vào lòng ngực của chính mình.

“Lưu Tử Tuấn cậu nói ai là nữ sinh! Tôi như vậy sao lại có thể là nữ sinh?”

“Nữ sinh phải giống như cô ta vậy!” Nói đến đây, Minh Việt lại lần nữa chỉ về hướng Thanh Ảnh trên sân khấu, tầm mắt chuyển qua, vừa vặn thấy rõ Thanh Ảnh đang đứng dưới ánh đèn, đôi mắt nháy mắt xem thẳng, “Thật xinh đẹp ~”

Rất quen thuộc, như thế nào quen mắt như vậy? Hình như là, hình như là……Giống như cái gì? Sao cô lại không suy nghĩ ra được đâu?

Minh Việt càng suy nghĩ trong óc lại càng như là một đoàn hồ nhão, cuối cùng dứt khoát gõ gõ đầu mình, thì thầm trong miệng ‘ rốt cuộc là ai đâu ’?

Địch Thiên Minh đang ngồi bên cạnh hận không thể tìm một cái hầm ngầm chui đi vào, như thế nào anh lại làm bạn cung với một cái tửu quỷ không nhân phẩm này đâu!

Nghĩ đến anh đường đường là đại thiếu gia phong lưu cả thành, thế nhưng lại rơi vào kết cục bị người xem như đồng lõa của sắc lang!

Ngay khi Địch Thiên Minh tự hỏi là nên đánh ngất Minh Việt rồi khiêng đi có khả thi không thì, cuối cùng Thanh Ảnh cũng xác định được thân phận của Minh Việt!

Mặc dù không biết tại sao một cô gái như Minh Nguyệt lại ăn mặc đồng phục trường quân đội nhưng Thanh Ảnh vẫn là phản ứng rất nhanh, cô cười khẽ một cái, lúc người của ca vũ thính sắp đi xuống nói.

“Cảm ơn vị tiểu huynh đệ này thưởng thức, tiểu nữ tử này sương có lễ.” (Cách chào hỏi thời đó của các tiểu thư.)

Nói xong, Thanh Ảnh còn tay phải áp tay trái, tay trái đặt bên hông trái, hơi hơi uốn gối hành lễ một cái.

“Tốt!”

Nhìn đến Thanh Ảnh ứng đối xinh đẹp như thế, người xem dưới đài lập tức vỗ tay ồn ào lên, vốn dĩ Hoa tỷ đang sắc mặt âm trầm cũng khôi phục tươi cười, đối với vài vị người hầu phía sau phất phất tay, ý bảo bọn họ lui xuống.

Bản chất vẫn là đứa bé ngoan, Minh Việt nhìn đến Thanh Ảnh cùng chính mình hành lễ, vội vàng trở về một cái tươi cười nhìn ngốc hề hề.

Sau khi nhìn đến Thanh Ảnh giơ tay ý bảo chính mình ngồi xuống sau, còn lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, khép hai chân lại nghiêng đầu ý bảo chính mình đã ngồi xong.

Lúc này những người xem náo nhiệt kahcs cũng thu hồi ánh mắt, còn tưởng rằng là con ma men nháo sự, kết quả lại là một đứa con nít còn chưa đủ lông đủ cánh!

Nhìn thấy Minh Việt ngoan ngoãn ngồi xuống, Thanh Ảnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghiêng đầu nhìn dàn nhạc phía sau sân khấu, làm một cái thủ thế OK.

Giây tiếp theo, âm thanh tuyệt đẹp dễ nghe vang lên, Thanh Ảnh thở nhẹ một hơi, ngay sau đó hát lên.

Ở niên đại này, Thanh Ảnh có thể chỉ dựa vào thực lực mà trở thành ngôi sao các nhạc nổi tiếng khắp Đại Thượng Hải thì tự nhiên thực lực của cô sẽ không yếu.

Tương phản, Thanh Ảnh có thể từ một đám nữ minh tinh trổ hết tài năng, thì giọng hát kỳ ảo kia tuyệt đối là đòn sát thủ.

Cho nên, khi giọng ca của Thanh Ảnh vang lên thì tất cả mọi người ở dưới đài đều theo bản năng mà an tĩnh xuống dưới, một khuôn mặt hồng - Minh Việt càng là nhắm mắt lại, một bộ say mê không thôi.

Dưới đài,Địch Thiên Minh nhìn biểu tình mê say của Minh Việt, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, anh thừa nhận là cô gái trên đài kia hát cũng khá hay, nhưng Minh Việt tên nhóc này sao lại có thể mê luyến đến mức như vậy?

Bộ cuộc đời này của cậu ta là chưa từng gặp qua phụ nữ sao?

Quả thực, quá không có ánh mắt, quá làm mất mặt của tiểu gia ta mà!

Thanh Ảnh chỉ là Tiên Nhạc Cung vì muốn nâng cao cấp bậc của bản thân nên mới mời đến, bản chất cô cũng không phải là người của ca vũ thính, cho nên sau khi hát xong hai bài cô đã đi xuống.

Chờ dì Hoa ở hậu trường nhìn đến Thanh Ảnh, cô ta lập tức nhiệt tình đón đi lên, “Tiểu thư Thanh Ảnh không hổ là cô gái nổi tiếng nhất Đại Thượng Hải gần đây a, không chỉ có ca hát dễ nghe, ngay cả nói chuyện cũng dễ nghe!”

“Nếu không phải hôm nay cô ứng đối tốt, nói không chừng Tiên Nhạc Cung của chúng tôi mới khia tưởng ngày đầu tiên cũng đã phải mất khách nhân rồi, này nếu mà nói ra đi thì không dễ nghe nha.”

“Dì Hoa khách khí, chẳng qua chỉ là đứa con nít uống chút rượu lên làm loạn mà thôi.” Thanh Ảnh cười trả lời.

Nghe được loại xưng hô ‘đứa con nít’ này, dì Hoa sửng sốt, ngay sau đó cười, “Cô cô gái này cũng quá bỡn cợt, đường đường là học sinh trường quân đội lại bị cô nói là đứa con nít.”

“Này nếu cho đám quan quân bọn họ nghe được, nói không chừng đều phải tức điên.”

“Trường quân đội?” Thanh Ảnh vẻ mặt tò mò nhìn về phía dì Hoa.

“Nhìn một cái đầu óc này của tôi, Thanh Ảnh, ngày thường cô đều tại Thượng Hải bên kia phát triển nên cũng không rõ ràng chuyện bên tỉnh Phụng Thiên chúng tôi, gần nhất ở chúng tôi nơi này sẽ xây dựng một ngôi trường quân đội tên Phụng An.”

“Nghe nói là từ rất nhiều thương nhân yêu nước giúp đỡ chi phí, cũng có rất nhiều thanh niên yêu nước nhiệt huyết từ rất nhiều nơi tới tham gia dự thi đâu~”

Lúc này dì Hoa mới nhớ tới người trước mắt này cũng không phải là người tỉnh Phụng Thiên bọn họ, tự nhiên là không rõ ràng trường Phụng An rất nổi tiếng gần đây.

“Trường, học, Phụng, An.” Thanh Ảnh nhỏ giọng mà đọc từng chữ từng chữ một, cô nhấm nuốt cái tên này bên miệng một lần sau đó mới ngẩng đầu nhìn dì Hoa.