Nhưng hiện tại cô muốn chậm rãi khắc phục một ít triệu chứng của rối loạn nhân cách thì không thể giống như trước kia vậy, đem chính mình cách ly khỏi thế giới xung quanh.
Chỉ là, cô cũng không biết nên làm như thế nào.
Cũng may lúc này cửa phòng lại được mở ra một lần nữa, không ít diễn viên đều bước vào phòng.
Nhìn đến người khác tiến vào, Tần Giao nhìn Trình Thất cười cười, sau đó cô cầm kịch bản giả bộ đang nghiên đọc, mà ba người khác cũng làm động tác giống vậy.
Mặc dù không biết lý do tại sao mọi người lại làm vậy nhưng Trình Thất cũng học theo, cầm lấy kịch bản đọc.
Vài người diễn viên nhỏ đang cười hi hi ha ha đi vào, khi nhìn đến vài vị diễn viên chính của đoàn phim đều đang rất nghiêm túc nghiên đọc kịch bản.
Họ vội vàng thu hồi biểu tình trên mặt, lặng lẽ tìm được vị trí của chính mình, nghiêm trang đi theo nghiên đọc kịch bản.
Vì thế, chờ đến khi đạo diễn cùng mấy người nhân viên nồng cốt của đoàn phim đi vào thì nhìn đến một cảnh tượng vô cùng hài hòa, chính là tất cả các diễn viên đều đang nghiêm túc nghiên đọc kịch bản.
Suy nghĩ đầu tiên của đạo diễn là, diễn viên lần này của đoàn phim thực là bớt lo, không tồi, có tâm tiến tới.
Nhưng mà vài giây sau ông lại chú ý đến vị trí nam 2 đàn trống không không có một bóng người, trong nháy mắt sắc mặt của ông đã thay đổi ngay.
“Sao lại thế này? Vị trí đó của ai?”
Thân là đạo diễn, làm sao ông có thể không biết người đóng vai nam số hai là ai, ông nói như vậy chỉ là vì muốn biểu đạt sự bất mãn của mình mà thôi.
Đặc biệt là tất cả các diễn viên, bao gồm cả nam nữ chính của đoàn phim đều tiến tới, mà nam hai vắng họp nên có vẻ vô cùng kỳ cục.
Mà phó đạo diễn đi theo sau ông nghe vậy, suy tư vài giây sau đó nói, “Nam số hai sao, là cái gì Lục Minh đi.”
Nói đến này, phó đạo diễn nhìn nhìn trợ lý đạo diễn ở phía sau, trợ lý đạo diễn khó xử nhíu mày, “Sau khi nghi thức khởi động máy kết thúc thì đã không còn thấy người đâu nữa.”
Chần chờ một chút, trợ lý đạo diễn lúc này mới thử hỏi, “Nếu không, tôi gọi điện thoại cho người đại diện của đối phương hỏi một chút?”
Nghe thế, đạo diễn là thật sự tức giận, trực tiếp vung tay ngồi vào vị trí của chính mình, “Hỏi cái gì mà hỏi, trực tiếp bắt đầu vây đọc, đến nỗi lời kịch nam số hai, do cậu nói!”
“Được!” Trợ lý đạo diễn lúc này thật sự là vô cùng khó xử, trình độ ‘đọc lời kịch’ của anh đều có thể so với học sinh tiểu học đọc chính tả nha, hy vọng là sẽ không ảnh hưởng đến các diễn viên khác.
Vì thế, đạo diễn bởi vì đang tức giận đã trực tiếp kêu mọi người bắt đầu vây đọc, cho nên tình huống giới thiệu bản thân của các diễn viên theo như bình thường trực tiếp bị lược bỏ.
Thế cho nên làm Trình Thất hiểu lầm một đoạn thời gian rất dài, cho rằng vây đọc kịch bản khi tự giới thiệu phân đoạn là muốn ở mỗi vị diễn viên chính tới khi đều phải giới thiệu một lần.
Sau khi kết thúc vây đọc, đạo diễn kêu nhân viên công tác đem lịch trình quay chụp một tuần này phát ra, sau đó tuyên bố giải tán.
Vì thế, hoàn toàn không biết giao tế - Trình Thất trực tiếp đứng dậy rời đi phòng họp trở về khách sạn, chờ đến khi vài vị diễn viên chính khác muốn kêu cô cùng nhau đi ăn một bữa cơm thì, đã tìm không thấy thân ảnh của cô đâu.
“Chu Soái, không phải phí trước cậu đã từng ở chung một đoàn phim với Trình Thất sao? Gọi điện thoại cho cô ấy đi.” Hồ Mỹ Mỹ đề nghị.
Chu Soái khó xử gãi gãi cầm, “Tôi không có số điện thoại của Thất a.”
Hồ Mỹ Mỹ không thể tưởng tượng nhìn qua, “Cậu một tiếng đều phải kêu một cái Thất tỷ, hóa ra là ngay cả số điện thoại cũng đều không có?”
“Ngạch, ngày thường ở đoàn phim, Thất tỷ trừ bỏ đóng phim cũng không có nói chuyện cùng bọn tôi nha.”
“Nhưng mà hình như quan hệ của chị ấy với nhân viên tổ B rất tốt, mấy người nữ sinh kia mà không có việc gì thì đều đi theo sau Thất tỷ.”
Nói xong lời cuối cùng, Chu Soái đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Trình Thất, khi đó anh lại hiểu lầm chị ấy, lập tức quyết định trở về phải nhớ cho mấy cái trợ lý phong bì bịt miệng nha.
Cuối cùng thì Hồ Mỹ Mỹ cũng có thể xác định được Chu Soái đối Trình Thất không có tâm tư khác.
“Vậy thôi, vừa lúc ngày mai là ngày đầu tiên quay chụp, mọi người đều dưỡng đủ tinh thần để đánh trận chiến đầu tiên cho thật tốt đi!” Tần Giao cười tủm tỉm nói.
Bạch Tô gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình có việc liền rời đi trước, anh là thật sự có việc, nếu không phải Tần Giao đề nghị vài vị diễn viên chính tụ họp ăn cơm một chút thì anh cũng đã sớm rút lui rồi.
Chú ý tới bóng dáng vội vàng rời đi của Bạch Tô, đáy mắt Tần Giao hiện lên một tia ảm đạm, ngay sau đó đối Hồ Mỹ Mỹ hai người phất phất tay, “Vợ chồng son hai người hẹn họ đi, tôi cũng đi rồi đây, bái bai!”
“Tạm biệt!” Chu Soái theo bản năng phất phất tay, ngay sau đó mới phản ứng lại đây, “Không đúng, cái gì mà kêu vợ chồng son?”
“Cái gì cái gì nha, đi đi!” Hồ Mỹ Mỹ quyết định bắt đầu thích Tần Giao, cũng quá săn sóc, không hổ là từ ngôi sao nhí đi đến hiện tại mà vẫn còn nổi như vậy, đây tuyệt đối đều là có lý do nha.