Chương 50: Coi như là chị đi

Trình Thất không biết, trừ bỏ mấy người mà Thần tỷ yêu cầu cô phải chú ý thì cô, cả dáng người cùng diện mạo vô cùng xuất sắc cũng trở thành mục tiêu chú ý của những người ở đây.

Nhưng mà những chuyện này cũng theo cánh cửa đóng lại mà không liên quan gì đến Trình Thất nữa.

Ở trong phòng hơi trống trãi, ở đối diện là hai cái bàn dài nối liền thành một cái, ngồi ở đó gồm có đạo diễn, nhà sản xuất cùng với biên kịch, ở phía trước bàn còn có một cái camera chuyên nghiệp.

Đạo diễn đang cúi đầu xem tài liệu, nghe thấy có người vào phòng cũng không hề ngẩng đầu lên, nói, “Dựa theo trình tự, mỗi người rút ra một cảnh ngắn để thử kính, năm phút sau số 6 bắt đầu diễn thử.”

Hồ Mỹ Mỹ nghe được đạo diễn nói, trong nháy mắt sắc mặt đã thay đổi. cô là số 6, kia chẳng phải thời gian chuẩn bị sẽ so người khác ít rất nhiều sao!

Hứa Đan đang đứng ở phía sau chú ý thấy sắc mặt của Hồ Mỹ Mỹ, đáy mắt hiện lên một tia khinh miệt.

Cô chướng mắt nhất chính là mấy người đã không có thực lực rồi lại còn lăng xê cùng với nhờ diện mạo mà nổi tiếng.

Chính là bởi vì loại người này có quá nhiều nên không khí của cái vòng này mới bại hoại như vậy.

Trình Thất cũng không có chú ý tới hai người phía trước đang mắt đi mày lại, mà là cúi đầu nhìn về phía nội dung kịch bản mà chính mình rút trúng.

Theo như dự kiến, cô lại xuyên vào trong sách, phản ứng đầu tiên của Trình Thất thế nhưng lại là hoài niệm.

Mấy ngày nay cô vẫn luôn bận rộn học tập, cô cảm thấy đã lâu rồi chính minh không được vào trong sách để thả lỏng lại.

“Khinh Y, chị chán quá đi, hôm nay em không đi làm có được không?” Một người nữ sinh kiều tiếu giống như làm nũng nói.

“A Nguyệt ngoan, hôm nay sau khi em tan làm sẽ mang bánh bao chiên về cho chị được không?” Khinh Y ngẩng đầu sờ sờ đầu Minh Nguyệt, xem cô giống như là con nít mà dỗ dành.

“Bánh bao chiên mắc lắm, chị không ăn, Khinh Y, buổi tối em tùy tiện làm cái gì đó ăn là được, chị chỉ thích ăn đồ e làm.”

Trải qua cuộc sống mấy ngày nay, Minh Nguyệt chưa bao giờ biết mua đồ vật là cần phải có tiền cũng đã bắt đầu chậm rãi hiểu được tiết kiệm.

……….

Thực nhanh, năm phút đã trôi qua, chuẩn bị bắt đầu diễn.

Trùng hợp chính là, số 6 Hồ Mỹ Mỹ cùng số 7 Hứa Đan lại rút trúng cùng một cảnh, đều là cảnh sau khi Khinh Y sửa tên thành Thanh Ảnh cùng với trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng khắp Thượng Hải.

Được người khác mời đến thành thị nơi mà Minh Nguyệt đang ở để biểu diễn ca nhạc, chính là cảnh mấy năm xa nhau hai người lần đầu tiên gặp mặt.

Chỉ chốc lát sau Hồ Mỹ Mỹ cùng Hứa Đan đã biểu diễn xong.

Nói thật, kỹ thuật diễn của Hứa Đan xác thật rất tốt, đặc biệt là khi hai người đều cùng diễn thử một cảnh, đối lập thật sự quá thảm thiết.

Thấy vậy, sắc mặt của nhà sản xuất có chút không tốt lắm, ông ta theo bản năng nhìn nhìn mặt của đạo diễn.

Sau đó chú ý tới ánh mắt đang nhìn qua của Hồ Mỹ Mỹ, ông ta gật gật đầu nhưng lại nhỏ đến không thể phát hiện, sau đó cúi đầu lấy ra di động nhắn vài câu rồi gửi đi.

“Người tiếp theo!” Đạo diễn nhìn tư liệu của Trình Thất trên tay, mở miệng nói.

Trợ lý của đạo diễn đứng ở sau camera, giọng điệu cứng ngắt giống như là người máy vậy, nói ra lời kịch của Minh Nguyệt.

“Khinh Y, chị chán quá đi, hôm nay em không đi làm có được không?”

Trình Thất nghiêng đầu nhìn về phía camera, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi giọng điệu cứng ngắt của trợ lý, thật giống như trước mặt cô đang có một cô gái nhỏ làm nũng vậy.

Đầu tiên tay phải cô làm ra động tác chuyền đồ vật sang tay trái, sau đó mới nâng tay phải lên sờ sờ không khí, giọng nói vô cùng ôn nhu.

“A Nguyệt ngoan, hôm nay sau khi em tan làm sẽ mang bánh bao chiên về cho chị được không?”

“Bánh bao chiên mắc lắm, chị không ăn, Khinh Y, buổi tối em tùy tiện làm cái gì đó ăn là được, chị chỉ thích ăn đồ e làm.” Trợ lý tiếp tục mặt không biểu cảm nói lời kịch.

“Được~.” Trình Thất tươi cười sủng nịch, cúi đầu, tay phải cầm cây kim trên tay trái sau đó làm mấy cái động tác đang xe chỉ luồn kim.

Sau đó cô cúi đầu xuống, dùng răng cắn đứt chỉ, lúc này mới run run quần áo trong tay, “A Nguyệt, nhanh thử xem quần áo có vừa không!”

Trợ lý chần chờ một chút, vẫn là đợi vài giây sau mới mở miệng nói ra lời kịch kế tiếp, “Khinh Y, em thật tốt, nếu mà mẹ của chị còn sống, chắc là cũng sẽ giống em như vậy?”

Trình Thất sửng sốt, từ sau khi gánh hát bị bắt giải tán, chính mình giống như lục bình vậy, phiêu bạc vô định.

Nhưng tựa hồ đều bởi vì những lời này mà lòng cô lại yên ổn xuống, nụ cười vẫn luôn trên mặt tựa hồ cũng không giống như trước nữa.

Ánh mắt của Trình Thất đang nhìn về Minh Nguyệt lúc này đã trở thành nhìn cứu rỗi của cuộc đời mình, lại giống như là đang nhìn về phía người em gái cần được mình bảo vệ.

Ngữ điệu kiên định của cô lúc này khiến cho Minh Nguyệt gơi không hiểu, nó lại giống như là hứa hẹn vậy, “Vậy sau này Minh Nguyệt hãy xem em giống như một người chị đi.”

Sau khi nói xong, Trình Thất đứng dậy, túm túm góc áo của chính mình, “Chị đi làm trước đây, A Nguyệt ngoan ngoãn ở nhà nga.”

Khinh Y xoay người rời đi, trong nháy mắt khi đẩy cửa ra, con người hoàn hảo được nuôi lớn để hát tuồng cũng biến mất.

Cái lưng đang thẳng ấy cũng cong xuống, ngực co lại, bả vai gục xuống dưới, đây là một người thường bị mệt mỏi bởi vì sinh kế.