Chương 39: Mê người

“Ngô ngô” Dương Thụ giãy giụa, nghĩ muốn nói chút cái gì đó, kết quả lại phát hiện chính mình chỉ có thể phí công, cuối cùng chỉ có thể thẳng tắp mà nhìn chằm chằm bóng người đang đi về phía anh.

Thực nhanh, Thành tử đã dắt hai người trở lại, mà lúc này Trình Thất đã ngồi trên sofa ở một bên, nhắm mắt lại không biết suy nghĩ cái gì.

“Ngọc tỷ.” Thành tử đầu tiên là đi đến trước mặt Trình Thất.

Trình Thất nhẹ nhàng lên tiếng, giơ tay vẫy một cái.

“Dạ!” Thành tử ©υиɠ kính khom lưng, ngay sau đó cái rương trên tay thủ hạ lại đây, đi đến trước mặt Dương Thụ.

“Cảnh sát Dương đúng không?” Giọng nói Thành tử mang theo nhàn nhạt trào phúng, mở ra cái rương, sau đó xoay về hướng Dương Thụ, “Biết ở trong đây là cái gì sao?”

“Ngô ngô ngô! Ngô ngô ngô ngô ngô!” Đồng tử Dương Thụ đột nhiên phóng đại, giãy giụa càng thêm kịch liệt.

Nhìn đến phản ứng của Dương Thụ, Thành tử vừa lòng cười cười, đầu tiên là cầm lấy bao tay, thong thả ung dung mang lên, lúc này mới cầm lấy một chi thuốc thử duy nhất ở trong rương, đôi tay bưng lên đưa tới đối diện Dương Thụ, làm cho anh có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lần này Dương Thụ đã không còn giãy giụa, mà là gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt này, anh nhớ rõ hắn, ở lần đầu tiên anh bước vào gian quán bar này.

Không sai, Dương Thụ đã biết vị trí của chính mình vào giờ phút này, ai có thể nghĩ đến đám người này sẽ phát rồ như vậy đâu, thế nhưng đem một người cảnh sát là anh nhốt trong một quán bar ở ngay trung tâm thành phố.

Thành tử cũng không trông cậy vào Dương Thụ có thể trả lời chính mình, lo chính mình gật đầu, “Không sai, đây là thứ mà tổ chức của bọn tao mới nghiên cứu chế tạo ra tới thứ tốt, so với lô hàng BD780 mà mày đang điều tra còn phê hơn nữa, nghe người của tổ chức nói, chỉ cần một chút thôi cũng đã có thể làm cho mày hưng phấn vui sướиɠ, có lẽ còn sẽ nhìn đến người mà mày muốn nhìn thấy nhất nhưng cuối cùng lại không gặp được, hưởng thụ tuyệt đối giống như là thần tiên vậy.”

Sau khi say mê cảm thán, Thành tử lại cười, đột nhiên thấu tiến đến bên cạnh Dương Thụ, “Cảnh sát Dương, mày nói nếu như tiêm hết một một chi thuốc như vậy vào người, mày sẽ có cảm giác gì?”

Dương Thụ đột nhiên ngừng thở, tầm mắt tràn ngập lửa giận nhìn về phía Thành tử.

“Tao nghe nói sở dĩ mày giống như là chó điên dí theo cắn bọn tao, là bởi vì chị ruột của mày bị tổ chức của bọn tao hại?” Thành tử đột nhiên vừa chuyển, tiếp tục kí©h thí©ɧ Dương Thụ, “Tuy rằng không biết chị ruột của mày rốt cuộc là ai, nhưng mà tao có thể chịu trách nhiệm nói cho mày biết, có lẽ những chuyện kế tiếp mày trải quá chính là những chuyện mà chị của mày đã trải qua nha~”

Quả nhiên, nhìn đến hai mắt Dương Thụ trở nên sung huyết, hận không thể ăn sống hắn bộ dáng, Thành tử càng hưng phấn, mất tự nhiên hít hít cái mũi, vừa định nói cái gì đó, thì đã nghe thấy ở phía sau có thủ hạ kêu ‘Ngọc tỷ’.

“Ngọc tỷ?”

“Đi rót một ly rượu lại đây.” Trình Thất nhàm chán nhìn nhìn ngón tay, cũng không ngẩng đầu lên nói.

Biết Ngọc tỷ đây là nhàm chán, Thành tử cũng không rảnh lo hứng thú nhỏ nhoi của chính mình, cầm lấy một cái kim tiêm đem thuốc thử nước thuốc toàn bộ hút ra tới, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.

Lúc này Dương Thụ đã không còn kích động, như là đã từ bỏ giống nhau, nhắm hai mắt lại.

Anh tưởng chị của mình có phải hay không đã thật sự trải qua những chuyện này, anh nhớ trước đây, nếu không phải vì bảo vệ chính mình, chị gái có phải hay không cũng sẽ không bị bắt lại.

Anh thậm chí còn đang suy nghĩ, người lúc trước gọi điện thoại cùng với vẫn luôn âm thầm trợ giúp chính mình là ai, mặc kệ là ai, đối phương nhất định đối chính mình thật thất vọng đi.

Anh thậm chí còn có chút muốn phỉ nhổ chính bản thân, đã vào thời điểm này rồi mà anh còn cảm thấy Ngọc tỷ, người phía sau màn lại có chút giống người mang đồ đen hôm trước kia…

Trình Thất ngồi dưaj ở trên sofa, tiếp nhận ly rượu mà thuộc hạ đưa qua, nhấp một ngụm.

Đôi mắt thì nhìn về phía em trái bị trói ở trên ghế cách đó không xa, lúc này Dương Thụ nhắm mắt lại, nhưng Trình Thất biết, đôi mắt mở ra sẽ kiên định như thế nào.

Đây là em trai của cô, đứa em mà cô bảo vệ từ nhỏ, trong ánh mắt của nó có thể là tràn ngập ánh mặt trời, hạnh phúc, là tràn ngập tín niệm kiên định, mà không phải hẳn là trở nên vẩn đυ.c điên cuồng lên.

Ngửa đầu đem ly rượu uống sạch, Trình Thất đứng dậy, ngay lúc cây kim trên tay Thành tử sắp cắt qua làn da của Dương Thụ khi, mở miệng, “Chờ đã!”

“Ngọc tỷ?” Thành tử nhìn chằm chằm vị trí mà cây kim sắc bén sắp đâm vào, trong chớp nhoáng đáy mắt có chút đen tối không rõ.

Dương Thụ cũng mở to mắt, gắt gao nhìn thân ảnh đang đi từng bước một đi tới.

“Tôi tới.” Nói, Trình Thất đối với Thành tử vươn tay.

“Ngọc tỷ?” Không phải chị chưa bao giờ đυ.ng vào loại đồ vật này sao? Thành tử kinh ngạc nhìn qua.

Trình Thất cũng không có giải thích cái gì, mà là không dung cự tuyệt cầm ống tiêm chứa đầy thuốc trên tay Thành qua.

Đầu tiên là lấy ở trước mắt đánh giá một phen, lúc này mới nhìn về phía Dương Thụ đang bị trói trên ghế.

“Tôi rất muốn biết, vị tiểu cảnh sát tiên sinh luôn luôn tự xưng là vì chính nghĩa, vào lúc bị tiêm vào thứ này sau, sẽ loại phản ứng nào khác với người thường nha. Là giống những người đó chật vật làm người ghê tởm, vẫn là trở nên càng thêm……”

Khom lưng cúi người, hộc ra cuối cùng ba chữ, “Mê người đâu?”