Chương 28: Dượng nhỏ

“Thất Thất?!” Đại Lập Hâm kinh hách nhìn về phía Trình Thất đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chính mình, nhất thời có chút ngốc, “Không phải em đang ở đoạn phim của Mạc tỷ sao?”

“Anh Lập Hâm”. Cùng lúc Trình Thất vừa mới phát hiện Đại Lập Hâm cũng ở đoàn phim này, sau đó lên tiếng lễ phép chào hỏi rồi lại giải thích nguyên nhân tại sao mình lại ở đây, “Suất diễn bên phía Mạc tỷ đã quay chụp xong rồi, là Trần đạo giới thiệu em lại đây.”

Đại Lập Hâm:

Cho nên , Trần đạo là ai?

Anh chỉ biết rằng anh chỉ đi bệnh viện một chuyến cắt chỉ thôi, tại sao lại cảm giác được mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện kia chứ?

“Trình Thất, cô quen biết Tiểu Đại nha.” Xung phong nhận việc giới thiệu chỉ đạo võ thuật cho Trình Thất, phó đạo tò mò nhìn về phía hai người.

“Đúng vậy, anh Lập Hâm là bạn học thời đại học của anh trai tôi.” Trình Thất đã học xong chủ động trả lời lại thiện ý của người khác, giải thích nói.

“Trùng hợp như vậy sao? Vậy anh trai cô cùng với Tiểu Hâm giống nhau, cũng tốt nghiệp đại học công an?” Cố đạo biểu tình bừng tỉnh, “Trách không được thân thủ của cô lưu loát như vậy, nguyên lai là gia học sâu xa nha.”

Tuy rằng thật là gia học sâu xa, nhưng nguồn gốc thân thủ của cô cũng tuyệt đối không có quan hệ với cái này:.....

Nhưng mà, Tiểu Hâm?

Loại nhũ danh này, mạc danh có chút quen thuộc.

Đại Lập Hâm chưa bao giờ nghe trình đại ca nói qua việc thân thủ của Trình Thất rất tốt nên định hỏi, lại bị hai chữ ‘Tiểu Hâm’ lôi trở về.

Không chút suy nghĩ liền trả lời một câu, “Dượng nhỏ à! Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi con bằng tên này được chứ! Cứ mỗi lần nghe hai chữ như thế là bên tai của con cứ giống như là có người đang hát ‘voi nha voi’, con đều sắp có bóng ma tâm lý rồi đấy.”

Trình Thất: Dượng nhỏ?

Có điểm ngốc.

Đại Lập Hâm theo bản năng phun tào, lại chú ý tới biểu tình của Trình Thất, lúc này mới phản ứng lại mình đã nói những gì, ngượng ngùng gãi đầu giải thích, “Cái kia, Mạc tỷ là dì nhỏ của anh, còn tên đàn ông bụ bẫm này là dượng nhỏ của anh.”

“Cái gì kêu bụ bẫm, con không biết rằng dì của con có bao nhiêu thích cái bụng bụ bẫm này của dượng sao?” Phó đạo bất mãn dỗi một câu, sau đó quay đầu cười tủm tỉm nhìn về phía Trình Thất, “Nếu như Thất Thất đều là người một nhà, vậy thì dượng cũng không cần che giấu, con cũng biết rằng nghề nghiệp của anh trai con, bọn họ luôn gặp được rất nhiều nguy hiểm, này không, tên tiểu tử thối này, vào khoảng thời gian trước, lúc đang thi hành nhiệm vụ thì bị thương, sau đó bị lệnh cưỡng chế nghỉ ở nhà, mẹ nó thấy tên này nhàn rỗi ở nhà sắp mốc meo nên nhờ dượng tìm việc gì đó cho làm, thuận tiện quan sát xem diễn viên chuyên nghiệp người ta diễn kịch như thế nào, đỡ phải lần sau chấp hành nhiệm vụ ngụy trang lại bị người khác đoán được mà không thể không trước tiên hành động.”

Đại Lập Hâm bị vạch trần hết tất cả mọi chuyện, ngượng ngùng gãi đầu, hoàn toàn quên mất chuyện Trình Niên nói rằng không được phép nhắc nghề nghiệp của mình trước mặt Trình Thất mà chỉ được nói là làm cảnh sát giao thông.

Cũng may là Trình Thất đã biết được chuyện đó từ lâu, nhưng mà không xác định được anh trai của mình làm ở chức vụ và chuyên ngành gì, bây giờ cuối cùng cũng đã biết được.

Không chỉ có như thế, cuối cùng Trình Thất cũng biết được lý do tại sao Đại Lập Hâm tốt nghiệp đại học công an lại chạy tới đoạn phim làm chỉ đạo võ thuật, hóa ra là đến đoạn phim để đào tạo sâu về kỹ thuật diễn.

“Được rồi, tên tiểu tử thối kia, nếu như con đã quen biết với Trình Thất thì dượng giao Trình Thất cho con.” Nói xong, phó đạo vỗ bụng rồi đi, tiểu tử thối, chỉ đạo võ thuật của nhà ai mà suốt ngày chỉ ở không không làm việc, còn dám khinh bỉ bụng của dượng mình, ngày mai phải tìm nhiều việc cho hắn làm, dù sao vết thương cũng đã cắt chỉ, cũng đã tốt không sai biệt lắm rồi.

Đại Lập Hâm sáng sớm đã bị gọi tới đoàn phim đối với bóng dáng dượng nhỏ nhà mình trợn mắt xem thường một cái, quay đầu nhìn về phía Trình Thất khi lại là nụ cười tủm tỉm mà anh cũng chưa chú ý tới, “Tới Thất Thất, nói cho anh Lập Hâm, em muốn diễn chính là nhân vật nào?”

“Dương Liễu.” Trình Thất đáp.

Cũng may Trình Niên cũng không có cùng Đại Lập Hâm nói kỹ càng tỉ mỉ trải qua của Trình Thất, cho nên Đại Lập Hâm cũng chỉ là cho rằng Trình Thất chỉ là bị rối loạn nhân cách nhẹ mà thôi. Cho nên anh đối với vai diễn Dương Liễu mà Trình Thất sắp sửa diễn này cũng không có phản ứng gì cả.

“Anh nhớ rõ nhân vật này, Dương Liễu có cảnh dùng súng phải không? Thất Thất em biết bắn súng không?” Đại Lập Hâm nghĩ nghĩ sau đó không xác định mà hỏi.

Sở dĩ Đại Lập Hâm không xác định như vậy, cũng không phải là do thân là chỉ đạo võ thuật anh không chuyên nghiệp, kỳ thật anh cũng chỉ cần tập huấn mấy tiết trước khi diễn viên diễn là được. Bởi vì nghề nghiệp, nên dượng nhỏ sắp xếp cho anh chương trình học là dạy diễn viên tư thế chính xác khi sử dụng súng, rốt cuộc anh còn bị thương đâu, nếu dạy đánh lộn anh cũng không có phương tiện.

Mà anh nhớ rõ lúc dạy học, trừ bỏ mấy diễn viên nam ở ngoài, xác thật là có một nữ diễn viên nghe nói là diễn vai chị của nam nhị, đáng tiếc là đối phương cũng chỉ học một tiết sau đó không học chung với anh nữa, cho nên anh cũng không có ấn tượng gì mấy.

Mặc dù cô đã học xong sử dụng súng khi xuyên sách, thậm chí có khi còn thuần thục hơn vị trước mặt này, nhưng mà Trình Thất lại không có cách nào giải thích việc tại sao mình làm biết dùng súng, cho nên cuối cùng cô cũng chỉ có thể lắc đầu.

Cho dù Trình Thất đã dùng ra toàn bộ lực lượng tới ‘ diễn kịch ’, chính là Đại Lập Hâm vẫn là bị năng lực học tập ‘siêu nhanh’ của cô chấn kinh.

Không đợi Trình Thất nói chuyện, Đại Lập Hâm đã tự giải thích, “Cho nên, Thất Thất, rốt cuộc gen nhà em mạnh đến mức nào nha, Trình đại ca cũng vậy, lúc ấy ở trường, cậu ấy học cái gì cũng nhanh với giỏi, như là dùng súng cùng với võ thuật so với đa số giáo viên đều giỏi hơn, quả nhiên, người có cùng dòng máu đều là không giống người thường.”