Chương 19: Nặng!!!

Chờ đến khi hạ cánh, việc đầu tiên mà Uông Oánh làm chính là rút điện thoại ra khởi động máy nhắn tin cho Trình Thất.

A Oánh: Thất Thất, mình đã hạ cánh, yên tâm đi.

Thất Thất: Tốt, thăm ban kết thúc, mấy thứ này yêu cầu mình chuyển phát nhanh cho cậu sao?

A Oánh: Không cần phiền toái như vậy lạp, đợi em họ đi rồi mình sẽ đi tìm cậu.

Thất Thất: Tốt.

A Oánh: Chờ mình nha~

Thu hồi di động, Uông Oánh mãn nhãn đều là ý cười, Thất Thất chỉ hẳn là ký tên đi? Thật tốt quá, Thất Thất quả nhiên đáng tin cậy nhất, vui vẻ ~

Vì thế Uông Oánh cảm thấy mỹ mãn bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, hoàn toàn không chú ý tới luôn luôn ít lời Trình Thất lại cố ý nhiều hơn mấy chữ ‘mấy thứ này’.

Nhưng mà thật nhanh tiếng chuông nhắc nhở Wechat liền vang lên không ngừng, Uông Oánh nhìn nhìn rương trên tay, nghĩ dù sao cô đã cùng Thất Thất chào hỏi qua, hẳn là tin tức không quan trọng lắm, vẫn là trước lên xe rồi nói sau.

Vì thế đợi đến khi ngồi trên xe thả lỏng lại sau, Uông Oánh lấy ra di động, đầu tiên là bị mười mấy người xin kết bạn làm cho kinh ngạc, sau đó phát hiện mình được mời vào nhóm ‘mực nước thăm ban’, phía trước chuông báo tích tích đại bộ phận đều từ nhóm này phát ra, mà mười mấy cái xin kết bạn cũng đều từ nhóm này.

Năm phút sau, Uông Oánh: A a a a a! Hiện tại đổi ý, quay trở lại sân bay đi Hoành Điếm được không!!!

Cho nên, chỉ là đi thăm ban dùm thôi mà bạn tốt nhà mình liền ‘mỹ nhân cứu anh hùng’ rồi, hơn nữa vẫn là cứu thần tượng của cô.

Điểm cống hiến của Oánh Quang lập tức tăng một mảng lớn, hơn nữa nghe fans khác trong nhóm nói chính mình còn được tặng một bao quà lớn cùng rất nhiều ký tên TO, còn có một ít hình ảnh không xuất bản nữa, vân vân.

Cho nên, hiện tại cô nói với mẹ là không quay trở về có thể hay không bị đánh nha?

Uông Oánh vạn phần không cam lòng cũng không có cách nào hỏi chuyện đã xảy ra hôm nay, rốt cuộc trong mắt những người khác thì không có ai so với cô càng rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra.

Cuối cùng Uông Oánh cũng chỉ có thể dò hỏi bạn tốt của mình.

Đương nhiên là không thể gọi điện thoại, lỡ như Thất Thất còn ở hiện trường thì phải làm sao đây, cho nên Uông Oánh lại lần nữa mở khung trò chuyện với Trình Thất ra.

A Oánh: Thất Thất, nghe nói hôm nay cậu đã cứu Mặc Nhiễm ca ca?

Thất Thất: Đúng.

A Oánh: Oa oa oa, Thất Thất cậu quá lợi hại, cậu cứu người bằng cách nào nha, hiện tại trong nhóm đều mau nói chuyện điên rồi, nhưng hình như bị bắt ký hiệp nghị bảo mật mà nói chuyện lại rất mờ mịt nên mình không thể hỏi đã xảy ra chuyện gì được.

Thất Thất: Phim trường, trên cây rơi xuống, mình cứu được.

A Oánh: Cái gì! Ca ca từ trên cây rơi xuống?! Ca ca không có việc gì đi, té bị thương sao? Không đúng, Thất Thất cậu cứu được ca ca đúng không? Thất Thất cậu quá lợi hại, quá tuyệt vời, thật tốt thật tốt…… Nhưng mà, Thất Thất cậu có thể nói trực tiếp với mình sao? Mình thấy trong nhóm hiện tại đều nói là đã ký hiệp nghị bảo mật, không cho mọi người nói đến.

Thất Thất: Không có việc gì, không ký.

( Người đại diện: Chỉ cần xem biểu hiện hôm nay của cô gái nhỏ, chắc chắn cô tuyệt đối sẽ không làm điều gì bất lợi cho nghệ sĩ nhà mình, tuyệt đối yên tâm, ký hiệp nghị bảo mật là hoàn toàn không cần thiết nha.)

A Oánh: Nga nga, vậy là tốt rồi, kia sau này mình cũng không nói đến, lỡ như lại bị mấy tên truyền thông kia nói là ca ca bán thảm giả bộ đáng thương thì không tốt.

Thất Thất: Ừ.

A Oánh: Đúng rồi Thất Thất, cảm giác bế ca ca lên như thế nào nha? Sau khi gần gũi quan sát ca ca xong có phải hay không cảm thấy ca ca soái đến ngây người nha?

Thất Thất: Nặng!!!

Block ba phút, không thể lại ngắn hơn!

Ca Ca nhà cô có tiếng là chân dài eo thon, dáng người siêu tốt được không!

Vì thế, lần đầu tiên trong đời, cuộc đối thoại của hai người là do Trình Thất kết thúc.

Hoàn toàn không phát hiện được cảm xúc của bạn tốt có vấn đề sau, Trình Thất tùy tay đặt điện thoại ở một bên, tiếp tục đả tọa vận chuyển nội lực.

Chuyện cứu người vừa rồi làm cho Trình Thất thấy được chỗ tốt của nội công, đây cũng là lần đầu tiên sau khi lựa chọn nghề nghiệp cô đối với một việc có hứng thú, vì thế Trình Thất quyết tâm mấy ngày này sẽ ở nơi này đả tọa mà không ra khỏi cửa.

Cứ như vậy ba ngày liền trôi qua, Trình Thất đang ở dưới lầu ăn sáng thì nhận được điện thoại của vị đạo diễn hôm trước đã kết bạn.

“Là Trình Thất phải không? Tôi là Trần đạo đây, cô còn nhớ rõ tôi không?” Một âm thanh dào dạt nhiệt tình truyền ra từ phía bên kia điện thoại.

“Chào Trần đạo, nhớ rõ.” Không nói đến trí nhớ của Trình Thất mạnh đến đáng sợ, chỉ nói đến nhờ vị đạo diễn này cùng với biên kịch thêm suất diễn cho cô nên cô mới có thể ngoài ý muốn học được nội lực, vậy cho nên ngữ điệu lúc này của Trình Thất co thể nói là đã vô cùng thân thiện.

“Là như thế này, trình Thất, tôi có một người bạn cũng là đạo diễn, bên đó có một nhân vật mặc dù suất diễn rất ít nhưng lại rất quan trọng, nguyên bản đã có diễn viên nhưng lại bởi vì một ít nguyên nhân ngoài ý muốn, nên đang quay đến một nửa thì đã không có cách nào chụp tiếp, nhưng bên đó lại rất gấp, mà nhân vật này lại cần phải có kỹ thuật diễn, này không, tôi lại nhớ đến cô, thế nào, cô có thời gian đến giúp một chút không?”

Trần đạo sang sảng nói, kỳ thật bạn của ông đang rất gấp cũng không sai, nhưng cũng không gấp đến mức không có thời gian để tìm kiếm nữ diễn viên khác, chỉ là ông đối với biểu hiện lần trước của Trình Thất quá vừa lòng, hơn nữa lại hiểu lầm Trình Thất là rất thích diễn kịch nên mới làm diễn viên quần chúng, bởi vì tích tài nên mới có một cuộc điện thoại này.

Một bên đầu dây điện thoại, Trình Thất dừng một chút, cuối cùng vẫn là đồng ý, “Có thời gian, cảm ơn Trần đạo.”

Mặc dù Trình Thất không quá hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhưng Trần đạo có ý dìu dắt cô vẫn là rõ ràng, hơn nữa nguyên tắc ‘có ân báo ân’ cuối cùng cô cũng nhận lời.

“Được rồi, một hồi tôi gửi địa chỉ qua cho cô, cô tự đi đến phim trường là được rồi, tôi sẽ cùng bạn nói trước.” Trần đạo hiểu lầm Trình Thất dừng một chút là do quá vui vẻ nên càng thêm vừa lòng.