Chương 14: Nội công

Đây cũng là lần đầu tiên mà Trình Thất biết được, chỉ cần là giả thuyết ở trong kịch bản thì cô không chỉ có thể biến thành một người khác, mà còn có thể thay đổi giới tính, về sau nói không chừng đều có thể thay đổi cả giống loài nữa.

Tạm biệt đạo diễn đang hoài nghi nhân sinh, Trình Thất cùng với Uông Oánh quyết định cầm bao lì xì đi ăn một bữa ngon, rốt cuộc so với thu vào trước đó của diễn viên quần chúng, bao lì xì là đặc biệt rắn chắc đâu.

Quay cuồng trong nồi nước cốt màu đỏ là đầy ắp ớt cay, thịt bò thiết đến hơi mỏng nhúng vào trong canh một lúc liền chín.

Động tác của hai người nhất trí kẹp lên một chiếc đũa thịt bò bỏ vào miệng

“Ô oa~”

Không biết là nóng vẫn là cay mà Uông Oánh vừa ăn trong miệng thịt bò vừa kêu.

Trình Thất cầm chai Coca lạnh nhanh chóng mở ra đưa qua, Uông Oánh cũng không có tiếp nhận mà là trực tiếp nắm lấy tay của Trình Thất uống.

“Oa! Thật tốt quá Trình Thất, thật tốt quá”

“Thật tốt quá?”

Là ăn ngon quá sao?

Có, có ăn ngon như vậy sao?

Trình Thất cúi đầu nhìn thoáng qua nồi canh đang quay cuồng nghi hoặc nghĩ.

Uông Oánh dứt khoát đứng lên ngồi xuống bên cạnh Trình Thất, ôm lấy Trình Thất, giọng nói mang theo run rẩy, “Thất Thất, thật tốt quá, cậu hôm nay, hôm nay lúc đóng phim, biểu tình của cậu rất phong phú, ngày hôm qua cậu còn chủ động cứu đứa bé kia nữa, có phải hay không cậu sắp tốt rồi, có phải hay không không còn sinh bệnh nữa…”

Nghe được Uông Oánh đang nói nhỏ, thân thể Trình Thất bỗng dưng cứng đờ, ‘bệnh’ của cô.

Nghĩ đến mấy ngày nay trải qua hoàn toàn không giống trước đây, cùng với tiếng khóc của Uông Oánh, trong đầu hiện lên thanh âm của mẹ ngày hôm đó áp lực đến mức tận cùng, đáy lòng Trình Thất cũng trở nên có chút chua xót.

Tay phải chậm rãi nâng lên, hơi do dự một chút sau đó vỗ vỗ vào phía sau lưng của bạn tốt, “Sẽ, sẽ tốt.”

Sau khi ăn xong cái lẩu, Uông Oánh đã khôi phục cảm xúc, lộc cọc đi theo bên người Trình Thất đi về chỗ ở.

Nhìn bạn tốt vui vẻ như vậy, Trình Thất cảm thấy tựa hồ như bước chân của mình nhẹ đi rất nhiều, trên người tựa hồ tạo ra một cỗ lực lượng không thể nói thành lời, đây chính là cảm giác cảm xúc bị dao động sao?

“Thất Thất, ngủ ngon!” “Ngủ ngon.”

Sau khi rửa mặt, Trình Thất không có trực tiếp nằm xuống giường, không biết vì cái gì, vừa nãy cô cảm thấy thân thể của mình có chút không thích hợp, ban đầu cô còn nghĩ rằng đây chính là cảm giác cao hứng vui vẻ, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải như vậy.

Ngồi ở trên giường, Trình Thất theo bản năng ngồi xuống, xếp hai chân lên, lòng bàn tay hướng lên trên đặt ở trên đầu gối, một đoàn hơi khí vô cùng rõ ràng từ dưới bụng phát lên sau đó xoay quanh hướng lên trên đi theo lộ tuyến cố định hướng về phía kinh mạch đi nhanh.

Sau khi chuyển động một vòng xong, Trình Thấy liền mở choàng mắt, lúc này cho dù cô không có năng lực để biểu đạt cảm xúc thì Trình Thất cũng không có khả năng thật sự thờ ờ, đây chính là nội công!

Phía trước ở trong đầu nhiều ra tri thức về y học còn chưa tính,Tuy rằng cô có thể nắm giữ ngay lập tức cũng không phải thật hợp lý, nhưng ít ra tri thức về y học ở trong hiện thực là có tồn tại, nếu như cô muốn học cho dù không có xuyên sách thì cô cũng có thể học được.

Chính là nội công lại không giống nhau, đây là thứ mà trong hiện thực có thể tồn tại sao? Hay vẫn là do cô đối với thế giới này có quá ít hiểu biết.

Giống như là một đứa bé mới được đến đồ chơi mới yêu thích vậy, Trình Thất lần đầu tiên không đi ngủ đúng giờ, mà là vận chuyển nội luật đi một vòng lại một vòng trong kinh mạch cho đến khi đêm đã khuya.

Sáng sớm ngày hôm sau.

“Thất Thất, tại sao mình lại cảm thấy làn da của cậu tốt hơn trước kia chứ?!” Uông Oánh nghi hoặc sờ sờ gương mặt của chính mình, bởi vì ăn cay mà mặt bị nổi mấy cục mụn nhỏ, hâm mộ nhìn Trình Thất.

Nhớ lại hồi sáng phải tắm đến hai tiếng đồng hồ, Trình Thất mất tự nhiên mà quay mặt sang nơi khác không trả lời vấn đề này.

Tẩy kinh phạt tủy ở trong truyền thuyết là có thật, thử nhìn lại xem bộ quần áo đã không thể nào giặt sạch được cùng với quần trên người Trình Thất đã ngắn một đoạn là biết được.

“Đúng rồi, Thất Thất, tối hôm qua mẹ mình gọi điện thoại nói là qua hai ngày nữa em họ của mình muốn tới nhà chơi, làm mình trở về tiếp đãi.” Uông Oánh buông trên tay sữa bò xuống “Cậu đâu? Có muốn trở về nhà cùng mình không?”

Trình Thất suy nghĩ một chút, “Mình trước không quay về.” Biến hóa của cô quá lớn, rõ ràng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại có biến hóa lớn đến thế thì cũng không có cách nào để giải thích được.

“Được rồi, mình cũng thấy cậu tiếp tục ở lại đây tốt hơn một chút.” Uông Oáng tán thành gật đầu, kỹ thuật diễn của bạn tốt ghê gớm đến như vậy, thiên phú cũng tốt đến không thể diễn tả, đương nhiên là không thể lãng phí được rồi.

Hơn nữa cô cứ cảm thấy mấy ngày này Trình Thất nói so với trước kia nhiều, mặc dù cô không hiểu biết rối loạn nhân cách rốt cuộc là bị bệnh như thế nào, nhưng Thất Thất biết chủ động trợ giúp người khác, biểu cảm cũng nhiều hơn trước là chuyện tốt là được rồi.

Ân! Lần này cô kéo Trình Thất đến Hoành Điếm thật là một quyết định sáng suốt!

Tuy rằng không hiểu rõ Uông Oánh đột nhiên có vẻ mặt ‘thật không hổ là ta’ chính là đang ở kiêu ngạo cái gì, nhưng mà Trình Thất đối với hành vi của đối phương lâu lâu không bình thường cho lắm nhưng thấy nhiều nên cũng không để ý, tiếp tục cúi đầu ăn sáng.